Vô tình hay hữu ý, Lăng Thiên và Cố Bối lại kết thân với nhau, sau đó cả 2 đều cười cười nói nói rời đi lớp học.
Đùa chứ, dù sao khả năng tên Cố Bối này cũng là em vợ tương lai của mình, làm sao Lăng Thiên có thể lãnh đạm được. Hai người nói chuyện được một lúc rồi cả 2 chia tay, hẹn mấy ngày sau thì tiếp tục hàn huyên.
Lăng Thiên chưa vội trở về biệt viện của Tiêu Ngữ, hắn còn đang lang thang nghĩ cách xem kiếm Linh Thạch như thế nào.
“Chả nhẽ lại bỏ tiền ra mua Pokemon sau đó bán lại với giá lời?” Lăng Thiên đắn đo. Hắn đang tính ví dụ như bỏ khoảng 300 vàng ra mua Pokemon Caterpie hệ sâu róm đó, sau đó mang đi phiên chợ giao dịch kiếm lại với giá lời hơn, nhưng hắn vẫn còn chưa biết Pokemon Caterpie thuộc về đẳng cấp yêu thú gì. Thần cấp phát triển tính chắc chắn là, nhưng tốt nhất Pokemon nên là Thượng cổ yêu thú thì sẽ kiếm được tốt hơn, chứ chỉ là huyết mạch bình thường thì không đáng giá lắm.
- “Thôi không nghĩ nữa, cùng lắm chịu khó lỗ mất 300 vàng!” Lăng Thiên thì thầm, ngay khi hắn đang định mở cửa hàng ra mua Pokemon buôn bán thì tiếng reo hò từ xa vang lên.
“Nhiệm vụ thu thập Long ngâm thảo, cần 2 người”
“Nhiệm vụ thảo phạt hắc hổ, yêu cầu tu vi Thiên mệnh - tam mệnh cảnh trở lên đây”
Tiếng thông báo phát ra từ Tu viện, nơi mà đám học sinh của Thiên Linh viện có thể nhận nhiệm vụ, hoàn thành sau đó kiếm được Linh Thạch.
Lăng Thiên ban đầu không có hứng thú lắm, nhưng khi hắn nhìn vào một tờ thông báo:“Cố Thị Thế Gia - Cố Lam tiểu thư lúc tu luyện xảy ra vấn đề, mắc phải quái bệnh nằm trên giường không dậy nổi, nếu có tinh thông y thuật, có thể chữa trị bệnh của Cố Lam tiểu thư, trả thù lao một nghìn khối linh thạch”
“Chết tiệt, sao lại quên vụ tỉ tỉ của tên Cố Bối kia mắc bệnh cơ chứ, không được, ta phải mau chóng tới chữa trị cho nàng để tạo ấn tượng tốt” Lăng Thiên cau mày, vội rời đi tìm kiếm nơi ở của Cố gia, 1000 linh thạch thù lao đối với hắn toàn không đáng quan tâm bằng sức khỏe của nữ nhân tương lai của mình.
Dựa theo chỉ dẫn từ nhiệm vụ, Lăng Thiên dễ dàng tìm kiếm được nơi đó, là biệt viện rộng rãi nằm phía nam của Thiên Linh Viện.
Theo những gì hắn nhớ thì Vũ Thần Tông cũng có tam đại đỉnh phong thế gia như ở thành Quang Huy, bao gồm Long Ấn thế gia của Long Vũ Âm, Cố Thị thế gia của tỉ đệ Cố Lam, Cố bối và Thương Viêm thế gia. Biệt viện nơi nhiệm vụ chỉ dẫn chỉ là một sản nghiệp của Cố Thị, hai tỉ đệ Cố gia trú ngụ tại đây cùng một chút người hầu nên cũng không có gì to lớn lắm.
Lăng Thiên gõ cửa, một tên người hầu thò mặt ra hỏi:“Ngươi tìm ai?”
Lăng Thiên không trả lời, chỉ đưa tờ giấy thông báo nhiệm vụ ra cho tên người làm đó xem, thấy như vậy một màn, hắn lắc đầu cười khổ nói:“Ngươi về đi, bọn ta đã mời bao nhiêu tên danh y lớn nhỏ, nhưng vẫn không ai có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư, nhìn bộ dạng ngươi chỉ là một tên thanh niên, y thuật làm sao có thể tinh thông bằng các vị tiền bối trước được”
- “Đừng lải nhải, ta đã dám tới thì chắc chắc sẽ chữa khỏi bệnh cho tiểu thư nhà các ngươi, còn không mau đưa ta vào, hay ngươi muốn bệnh tình của nàng càng thêm trầm trọng?” Lăng Thiên nhướng mày.
Thấy Lăng Thiên tạo áp lực, tên người làm cũng có chút chần chờ, đúng lúc này, tiếng Cố Bối vang lên từ trong biệt viện:“Chuyện gì xảy ra?”
Cố Bối bước tới, thấy người đến là Lăng Thiên vội kinh hỉ:“Lăng Thiên, ngươi đến tìm ta chơi đùa? Mau mau vào!”
Tên người làm thấy là bạn của thiếu gia nhà mình, cũng vội vàng mở cửa chào đón Lăng Thiên.
Lăng Thiên cùng Cố Bối tiến vào trong biệt viện, Cố Bối nhìn qua hắn hỏi:“Hình như chúng ta vừa mới từ giã thì phải? Sao chưa gì ngươi đã nhớ đến ta? Ta biết ta đẹp trai hòa hoa phong nhã nhưng ta không có hứng thú với đàn công a”
Lăng Thiên cố nhịn không cho tên em vợ tương lai này một phát đấm, chỉ chừa tờ giấy nhiệm vụ ra trước mặt hắn.
Cố Bối thấy như vậy một màn, nụ cười trên mặt hắn tắt đi rồi, hắn nhìn Lăng Thiên nghiêm túc hỏi:“Ngươi là thật nghiêm túc? Có bao nhiêu phần nắm chắc?”
- “Mười phần!” Lăng Thiên khẳng định.
Cố bối sững sờ, không nghĩ tới Lăng Thiên lại dám khẳng định như thế, phải biết hắn đã mời vô số danh y nổi danh, nhưng không ai dám chắc đến 5 phần chứ đừng nói 10 phần như Lăng Thiên.
Cố Bối có chút đắn đo, tuy hắn cùng Lăng Thiên kết thân nhưng hắn sẽ không đến nỗi tin tưởng tuyệt đối vào người bạn mới quen này.
- “Được rồi, tốt hơn là ta nên để ngươi nhìn rõ bệnh tình của tỉ tỉ trước đi, đến khi đó ngươi khẳng định lại cũng không muộn” Cố Bối thở dài, dẫn Lăng Thiên đi vào sâu trong biệt viện, nơi có một mảnh hoa viên rộng rãi, bên trong đình đài lầu các, cầu nhỏ, có hồ có suối, trong không khí ngập tràn hương hoa.
- “Tỉ đệ chúng ta là con cháu đích tôn của Cố Thị thế gia, mà tỉ tỉ ta khi đó là thiên tài chói mắt nhất nhưng về sau không biết nguyên nhân gì thì có chứng bệnh đó cả!” Nói tới đây, Cố Bối trong mắt hiện lên hàn quang.
Cũng không trách Cố Bối phản ứng như thế, bởi hắn đúng, Cố Lam đích thị chính là vật hi sinh trong trò chơi quyền lực của Cố Thị thế gia.
Cùng Cố Bối đi vào trong sân, Lăng Thiên gương mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử áo trắng lẳng lặng ngồi yên trên ghế, một con ngươi trong suốt tựa thu thủy khảm trên một gương mặt hoàn mỹ. Tiếc là gương mặt nàng có chút tái nhợt, tựa như một bông hoa trong gió, bất cứ lúc này cũng sẽ bị cuốn đi khiến Lăng Thiên cực độ thương tiếc.
Trước đó Lăng Thiên còn không có xác định, nhưng bây giờ đã thấy nàng, hắn dám tuyên bố trong lòng:“Nàng, Cố Lam, chính là nữ nhân của ta! Đời này của nàng chỉ có thể do ta bảo vệ!”