Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 35: Chương 35: Tiêu Tuyết




Những ngày kế tiếp loanh quanh việc Lăng Thiên ở nhà mây mưa với đám nữ nhân của mình...

Một ngày này, khi Lăng Thiên đang đi dạo phố

- “Haizz, Hân Hân cũng thật là, có nhất thiết phải thế không?” Lăng Thiên thở dài lẩm nhẩm.

Truyện xảy ra ngày hôm sau khi hắn vừa mới trở về nhà, biết tin Thẩm Tú được ngang hàng với mình, Hô Duyên Lan Nhược ngày thường cùng Thẩm Tú đối chọi cũng có một phen chúc mừng, Dương Hân cũng vui thay cho Thẩm Tú. Nhưng mọi chuyện bắt đầu khi Thẩm Tú nói chuyện xảy ra với nàng cho 2 người họ nghe.

- “Lăng Thiên, chàng làm vậy là không đúng, chàng đã làm tổn thương sâu sắc tới Thẩm Tú muội muội, ta sẽ phạt không cho chàng lên giường nữa” Dương Hân bình thường rất quyến rũ, nay lại chống nạnh nói.

Lăng Thiên bất đắc dĩ, nhìn qua Hô Duyên Lan Nhược

- “Hứ...” Hô Duyên Lan Nhược chảnh chọe, quay mặt đi chỗ khác...

Thẩm Tú thấy chủ nhâ- à nhầm phu quân bị 2 vị tỉ muội trách móc vì mình, định đứng ra nói vài câu thì bị Hô Duyên Lan Nhược và Dương Hân kéo lại, thì thầm gì đó. Chỉ biết sau đó Thẩm Tú đỏ mặt nhìn Lăng Thiên, lấy lí do là cơ thể có bệnh kín, đã lây sang các nàng, bây giờ 3 tỉ muội đều bị bệnh cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi...

........................

- “Hừ, bệnh tật gì, phu quân các nàng vừa là thần y, nay có thêm “Ope ope no mi” nữa còn dám nói bệnh tật với ta” Lăng Thiên cằn nhằn, đá bay hòn đá sang một bên.

Bất chợt, hắn vội nghe tiếng vọng từ xa đâu đó...

- “Lục Phiêu, ngươi dám làm mà không dám nhận, đứng lại chỗ lão nương”

Lăng Thiên chăm chú nhìn lại, nhìn thấy 2 thân ảnh một truy một chạy. Tên phía trước đúng là tên nhóc Lục Phiêu - bạn thân của Nhiếp Ly, còn người sau là một cô bé có khuôn mặt dễ thương, thân hình nhỏ con nhưng lại có bầu vú chỉ thua kém Hô Duyên Lan Nhược một chút. Đúng là chuẩn mặt học sinh ngực phụ huynh, hay nói đơn giản theo ngôn ngữ Otaku là mặt loli ngực big boobs.

Nhìn cô bé vừa chạy, vừa đuổi Lục Phiêu, trên tay còn cầm đôi guốc tuy nhiên khuôn mặt lại tươi cười. Dường như nàng không hề bực bội trái lại đuổi đánh tên Lục Phiêu đó là một niềm vui vậy.

- “Tiêu Tuyết à...” Lăng Thiên lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên tinh quang.

2 thân ảnh chạy được một lúc thì Lục Phiêu bị tóm lại, Tiêu Tuyết xách tai hắn lên hỏi:“Hôm qua ngươi lại nhìn lén ta tắm nữa phải không?”

- “Không có!” Lục Phiêu thanh minh.

- “Ngươi dám không có” Tiêu Tuyết lại tiếp tục xách tai hắn nói.

- “Có, có, có”

Nhìn từ xa 2 thân ảnh, theo Lăng Thiên nhớ bọn hắn là thanh mai trúc mã, nhưng do tên Lục Phiêu đó ham chơi, thiên phú lại chẳng ra gì nên không có môn đăng hộ đối. Tiêu Gia phải gả Tiêu Tuyết cho người khác. Đến lúc thành Quang Huy bị hủy, 2 bọn chúng mới kết bái một lần cuối trước khi lao vào quyên sinh với nhau...

- “Đúng là ngu xuẩn, nếu ngươi có gan thì Tiêu Tuyết đã cùng ngươi cao chạy xa bay rồi, đồ đàn ông hèn nhát” Lăng Thiên khinh bỉ.

Tiêu Tuyết dẫu gì cũng là một thanh đồng nhất tinh yêu linh sư, làm gì có chuyện liên tục để cửa sổ mở cho hắn có cơ hội nhìn lén liên tục cơ chứ, mỡ dâng đến miệng còn không biết húp.

- “Tiêu Tuyết, đi về!” Một người trung niên sau lưng Tiêu Tuyết vang lên nói.

- “Cha!” Tiêu Tuyết quay lại thất thanh.

Cha Tiêu Tuyết tên là Tiêu Phong, một thương nhân. Tiêu gia cũng không phải thuộc hàng ngũ quý tộc gì đó, trong nhà cao thủ duy nhất là hắn với tu vi Võ giả thanh đồng ngũ tinh, còn lại mọi người không có chí tu luyện, chỉ chăm chăm làm ăn kiếm tiền. Hắn chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết năm nay 14, tu vi thanh đồng nhất tinh cũng không đến nỗi nào, mong muốn nàng tương lai sẽ có muột cuộc sống hạnh phúc, không tu vi vượt qua mình thì cũng phải gả vào danh gia vọng tộc nhưng thấy nàng chỉ ngày ngày nô đùa cùng với thằng nhãi con nhà Lục gia, tu vi thì kém, ngày ngày lêu lổng.

Lục gia cũng là một thương nhân, tuy nhiên gia chủ Lục Gia là Lục Ninh - cha Lục Phiêu tu vi cũng chỉ là võ giả thanh đồng ngũ tinh, so với hắn bằng nhau nên hắn cảm thấy Lục gia không tương xứng với mình.

- “Mau về ngay, con gái con nứa chả ra thể thống gì” Tiêu Phong quát lên.

Tiêu Tuyết cắm cụi mặt đi về, trong nhà mẹ nàng mất sớm, từ khi còn bé cha nàng đã phải trèo chống cả gia tộc, nuôi bản thân ăn học nên nàng rất sợ cha, cha nàng nói một nàng không dám nói nửa chữ.

Thấy con gái mình đã đi xa, Tiêu Phong quay lại nhìn Lục Phiêu bằng ánh mặt khinh thị:“Đừng có qua lại với tiểu nữ nữa, ngươi không xứng”

Từng lời thâm độc bay thằng vào não Lục Phiêu, hắn chỉ biết đứng đó cúi đầu không dám nói gì, ngay cả khi Tiêu Phong đã đi xa...

- “Thằng thất bại, đáng nhẽ ngươi phải đứng lên rồi tuôn ra ngoan thoại, cái gì mà 30 năm hà đông 30 năm hà tây đừng khinh thiếu niên nghèo rồi hẹn ước 3 năm sau hay gì chứ.” Lăng Thiên lắc đầu, sau đó bước dần về phía trước, hướng thẳng tới Tiêu Gia mà đi.

Lăng Thiên đi trên đường, hắn đang lập ra kế hoạch thu Tiêu Tuyết vào dàn hậu cung của mình, chứng kiến hình ảnh một cô bé lúc đang chạy 2 bầu vú cứ nảy lên nảy xuống khiến hắn thực sự kích thích.

Tiêu Gia

“Bốp”

Một cái tát văng mạnh về phía Tiêu Tuyết, nàng bụm má, nước mắt ngắn nước mắt dài, đây cũng không phải lần đầu nàng bị cha đánh.

- “Ta đã bảo không được qua lại với tên tiểu tử nhà Lục gia cơ mà, ngươi có còn coi ta là cha ngươi không” Tiêu Phong quát lên.

Tiêu Tuyết chỉ đứng đó, nàng khóc nhưng không nói gì càng khiến Tiêu Phong bực mình, sau đó nói tiếp

- “Tối nay cùng ta giao hàng đến cửa đông, mau đi vào nghỉ ngơi rồi chuẩn bị ăn cơm đi”

Tiêu Tuyết như được đại xá, chạy ngay vào trong phòng...

- “Haizz, Nữ nhi không hiểu lòng cha mà” Tiêu Phong thở dài, hắn bước ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời có vẻ âm u

- “Dường như đêm nay sẽ mưa...”

Tất cả những hành động đó đều được một đôi mắt chứng kiến, sau đó là một nụ cười hé ra.

Tối hôm đó

Một đội xe trở hàng của Tiêu gia được chuẩn bị, mục tiêu là đến cửa đông giao hàng cho một gia tộc ở đó.

Tiêu Phong làm chủ đội, nhìn thoáng qua nữ nhi mình ở phía sau. Hắn thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng vội xuất phát.

Đi giao hàng kiểu này đối với Tiêu Phong không phải là lần đầu, đi từ Tiêu gia đến cửa đông con đường cũng không có gì nguy hiểm, chỉ có mỗi một đoạn đường đi qua nghĩa địa, xung quanh không một bóng người khiến không khí thường xuyên ngột ngạt, nhưng hắn chưa từng gặp phải cái gì bất thường bao giờ.

Lần này chuyến đi cũng có vẻ thuận lợi, hắn giao hàng xong, vội đếm lại tiền mừng rỡ:“Không khổ ta mất hơn 5 phút trả giá, cũng kiếm được một món hời”

Đoàn xe của Tiêu Gia đã xong lượt đi, bây giờ cả lũ tiếp tục đi về nhà.

Đi ngang qua nghĩa địa, Tiêu Phong thấy lúc đi không thấy gì lạ nên lúc về chắc cũng không sao nên hắn buông lỏng cảnh giác. Đúng lúc này, dị biến phát sinh. Từng luồng bóng đen sau những tấm bia mộ nhảy ra, chặn đường đoàn xe của Tiêu Gia.

- “Hừ, bọn chuột nhắt phương nào, đứng ra đây” Tiêu Phong hừ lạnh nói.

Cả bọn mặc thuần một hắc y, có khoảng hơn 10 tên, tên đầu lĩnh đứng ra nói:“Mau giao hết tiền bạc ra đây, xong nam nhân có thể về, nữ nhân đứng lại”

- “Đừng có mơ” Tiêu Phong cười lạnh, hắn nhìn không ra tu vi mấy tên trước mặt nhưng nghĩ bọn chúng chắc cũng chỉ là thanh đồng nhất, nhị tinh gì đó lên lao lên, tung chưởng.

- “Nộ chưởng”

Thấy Tiêu Phong tung trưởng về phía mình, hắc y nhân ở giữa cười lạnh, vội bạo phát tu vi, hóa ra hắn là một võ giả bạch ngân nhất tinh.

Tiêu Phong thấy thấy, hoảng hốt định thu tay lại rút lui nhưng đã muộn, tên đầu lĩnh tung ra một chưởng đập mạnh vào ngực Tiêu Phong khiến hắn thổ huyết, bay ngược về phía sau.

- “Cha” Tiêu Tuyết hoảng hốt, chạy ra xem phụ thân mình.

- “Nữ nhân này ngon đấy, nhất là cặp vú, mau bắt nàng về, bổn đại gia sẽ thỏa mãn nàng”

Nghe xong lời tên đầu lĩnh, cả bọn lao lên chém giết người Tiêu gia, từ nhân số hơn 20 người, rồi còn 10... cuối cùng chỉ còn xót lại 2 cha con Tiêu Phong.

- Hừ, lão già, mau buông nữ nhân bên cạnh ngươi ra, nhìn có vẻ nàng là nữ nhi của ngươi, ta có thể xuy xét mà tha cho ngươi một mạng”

- “Đừng có mơ!” Tiêu Phong ngập ngừng, vừa che ngực vừa nói.

- “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lên!” Tên đầu lĩnh đang định giơ tay.

- “Dừng lại! Ta đi với các ngươi, buông tha cho cha ta” Tiêu Tuyết nhìn tên đầu lĩnh bằng ánh mắt kiên định.

- “Hảo!”

Tiêu Phong muốn giữ lại Tiêu Tuyết nhưng bị nàng đẩy ra, nàng nước mắt nghẹn ngào nói:“Cha, hi vọng kiếp sau ta vẫn là nữ nhi của ngươi”

- “Tuyết nhi, quay lại đây” Tiêu Phong gầm thét, định bắt lấy tay nàng giữ lại nhưng không được vì hắn đang bị thương...

Mắt thấy nữ nhi mình sắp phải đi với bọn khốn kiếp đó, thì một âm thanh vang lên.

- “Lũ sâu kiến”

- “AI?” Tên đầu lĩnh hét to.

Một bóng đen chợt nhảy xuống, ôm lấy Tiêu Tuyết bay về phía Tiêu Phong đứng, sau đó nói:“Ta cho các ngươi 5 hơi thở, vội tự sát tạ tội nếu không... CHẾT!”

Người tới đúng là Lăng Thiên, hắn đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi.

- “Hừ, nhãi con vắt mũi chưa sạch, định làm anh hùng cứu mỹ nhân? Giết!” Tên đầu lĩnh la to.

Lăng Thiên nhếch mép, hắn dung hợp với “Mareep”, cả thân mọc lông cừu màu hồng như một lớp khiên bảo vệ trước mắt, nhưng không vì thế mà đánh giá uy lực của nó...

- “Lôi thần giáng lâm” Lăng Thiên vô sỉ nói, tung tuyệt kĩ sốc điện nhưng dám tự biên cái tên...

Thấy tên thiếu niên trước mặt dung hợp yêu linh, tên đầu lĩnh hoảng hốt. Phải biết để có thể dung hợp yêu linh thì tu vi tối thiểu phải đạt tới bạch ngân nhất tinh yêu linh sư. Chả nhẽ nói thiếu niên trước mặt đã đạt tới?

Nghĩ thì nhanh, hắn định hô hoán đàn em lui về nhưng chợt một tia sét màu vàng từ thiên không đánh thẳng vào bọn chúng. Từng tiếng thịt cháy đen khét lẹt trôi nổi giữa không trung.

Chỉ một đòn, toàn quân diệt...

Tên đầu lĩnh áo đen vẫn đang hí hửng, hắn cùng đồng bọn là một tổ chức ăn cướp nhỏ hoạt động trong thành Quang Huy. Trước đó nhận được một khoản tiền lớn với nội dung là mai phục đám người tiêu gia, giữ lại tính mạng cho 2 cha con bọn chúng còn lại giết hết là được. Hắn thấy đây là một công việc béo bở bởi hắn đã từng điều tra qua nội tình của Tiêu Gia. Nhưng mà đến đây thì hắn đã phải tạm biệt cuộc đời, lúc này hắn mới tập trung nhìn kỹ lại thân hình của tên thiếu niên trước mặt kia, trông có vẻ giống với tên trùm đồ đen đã giao dịch công việc đó mình mình...

'Tại sao?' Tên đầu lĩnh suy nghĩ, nhưng không còn cơ hội nào cho hắn nữa rồi...

Tiêu Tuyết lúc này vẫn đang nằm trong vòng tay của hắn, vẫn đang thẫn thờ vì những gì xảy ra trước mắt, chỉ hoàn hồn sau tiếng nói của cha mình

- “Đa tạ thiếu hiệp đã giúp, xin hỏi tôn tính đại danh?”

- “Ta là Lăng Thiên”

'Cái tên này có chút quen quen' Tiêu Phong suy nghĩ, vội mở to mắt, chỉ vào Lăng Thiên và nói:“Ngư-ngươi là thiếu niên thiên tài, 14 tuổi đã lập thành tính vô tiền khoáng hậu ở học viện Thánh Lan, đả bại thiên tài cấp hoàng kim của Thần Thánh thế gia?”

Lăng Thiên mỉm cười nói:“Đúng là ta”

Thấy mình thất thố chỉ tay vào Lăng Thiên, Tiêu Phong ôm đầu xin lỗi, sau đó nói tiếp:“Nếu như Lăng Thiên thiếu hiệp không chê xin mời quay về hàn xá, cho Tiêu Mỗ có cơ hội cảm ơn”

- “Thôi, ta đi ngang qua thấy có chuyện bất bình nên rút đao tương trợ, cảm ơn thì không cần đâu” Lăng Thiên giả vờ đáp.

Thấy thiếu niên thiên tài từ chối mình, hắn vội thấy nữ nhi mình vẫn còn nằm trong vòng tay người ta, bèn ra hiệu. Tiêu Tuyết như hiểu ý, ngước mặt lên với đôi mắt long lanh

- “Tuyết Nhi mong Lăng Thiên ca có thể cho Tuyết Nhi cơ hội báo đáp, có được không”

Lăng Thiên giả vờ ho khụ khụ, vội nói:“Vậy để ta đưa 2 người về nhà“. Xong việc, hắn đưa Tiêu Phong và Tiêu Tuyết lên xe, hắn lại một lần nữa đóng vai xa phu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.