Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân
Uyển Nhi đang trên kiếm phi hành, Đùng một cái Nghe Âm thanh hệ thống báo -50%, cô thiếu chút nữa ngã xuống.
“ Tên ôn thần Kia nghĩ trừ là trừ một phát 50% lão nương muốn chém chết hắn.
“ Trừ nhiều tới vậy, lão nương cảm thấy thịt đau, Tâm hồn cũng đau.
[...] Tiểu tỷ tỷ, cứ xem như nam chủ đòi lại vốn ban đầu đi, Tiểu tỷ tỷ nên dẹp cái ý nghĩ chém giết người khác đi.
[...] Nếu tiểu tỷ tỷ, ôn nhu đáng yêu như một góc của Nữ chủ, thì ta cũng rất mừng.
Uyển Nhi hồi thần lại. Nhìn phía trước, thấy Nhan Doãn Vân đang ôm chặt Lấy Tiêu Nhiễm, gương mặt phiếm hồng e thẹn.
Uyển Nhi, thở dài cảm thán. “ Mới hôm qua còn rụt rè với lão nương. Bây giờ lại trúng tiếng sét ái tình với tên Tiêu Nhiễm kia.
“ Chỉ có Lão Nương là số khổ. “
Uyển Nhi chán nản, nhìn trời nhìn đất, mây cứ vậy trôi qua mặt cô, chim chóc còn có cặp đôi bay lượn. Kể cả hai người đang bay trước kia, đang bận liếc mắt đưa tình.
Nghĩ đến Nguyện vọng của Nguyên Chủ, muốn tìm lại thân phận, cô đành ủy khuất chính mình. Bay về Hướng Ám Nhân Tông.
Nhan Doãn Vân, được Tiêu Nhiễm ôm lên phi hành về phía Ám Nhân Tông, tò mò hỏi ngược lại Uyển Nhi.
“ Sư Tổ, vì sao người lại kéo luôn con chạy? Con đâu phải Ma Tu.
Không đợi cho Tiêu Nhiễm Giải thích, Uyển Nhi đã bay lên cùng Hai người, lãnh đạm trả lời.
“ Vì Sư Tổ yêu quý con, nên muốn con đi cùng. Ta nghe nói Ám Nhân Tông, có nhiều đồ ăn ngon.
Tiêu Nhiễm nghe cô nói, miệng không khỏi giật giật nghĩ trong lòng.
“ Tiểu thư là chưa tới Ám Nhân Tông lần nào? Sao lại lừa vị muội muội đáng yêu này?
Đôi đồng tư Nhan Doãn Vân mở lớn.” Sư tổ người nói là thật sao?
“ Dĩ nhiên là thật “. Uyển Nhi nói dối không thèm chớp mắt.
Lúc này Tiêu Nhiễm muốn bật cười, vị tiểu muội muội này quá ngây thơ rồi. Hắn Yên lặng xoa đầu Nhan Doãn Vân mà giải thích lại cho hợp lý hơn.
Tiêu Nhiễm nhẹ giọng nói.” Bởi vì Ma tu và Tu Tiên, hai trường phái đối lập nhau. Tuy Ta và Tiểu thư mạnh.
“ Nhưng chỉ có hai người, không thể địch lại mấy trăm người, nên Ủy Khuất cho tiểu muội muội rồi.
Nhan Doãn Vân, có chút ngốc lăng, hỏi kĩ hơn. “ Vậy ngươi là đi tìm Sư Tổ Của ta, để trở lại Ám Nhân Tông,?
“ Vậy ngươi Và Sư Tổ cứ bắt ta đi, có ăn ngon là được, không thả ra cũng được. Ta ở Chân Nhân Tông rất buồn chán “
Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại mở miệng nói: “ ta là Tiêu Nhiễm, gọi Ta là Nhiễm “
Nhan Doãn Vân cười không thấy mặt trời, hứng trí nói.” Ta là Nhan Doãn Vân.
“ Ngươi Và Sư Tổ cho ta ăn ngon, ta sẽ không giận “
Uyển Nhi rũ mắt, nhìn cảnh quan, trong đầu thì đang nói chuyện phiếm với Hệ thống.
“.....” Đồng môn của lão nương đây rồi, phải sủng ái.
[...] Hình như ta cảm thấy tiểu tỷ tỷ đã tìm ra đồ chơi mới rồi.
“ Hệ Thống, bây giờ mi nói xem. Lão nương phải công lược tên nam chủ kia sao đây?
[...] Tiểu tỷ tỷ hỏi ta? Ta biết hỏi ai...
[...] Tiểu tỷ tỷ ta không biết. Thật sư không biết đâu.
“ Nếu Mà lão nương không hoàn thành nhiệm vụ thì phải làm sao? Hệ thống mi nói mức hình phạt đi.
[...] Không Hoàn thành sẽ không trừ điểm như trước nữa, mà tiểu tỷ tỷ phải xuyên qua một thế giới bắt buộc.
[...] Độ khó từ S trở lên SSS. khụ~~ Điều đáng nói là chưa có ai từng hoàn thành. Ta khẩn cầu tiểu tỷ tỷ hoàn thành,
“ Mẹ Nó! Bây giờ Lão nương thật muốn chém chết Nam chủ đi.
Điểm Hào cảm từ 60% xuống còn 10% Uyển Nhi thật sự khóc không ra nước mắt.
•••••••••••••••••••••••
Tới Ám Nhân Tông. Hai bên đường đều trồng Bĩ Ngạn Hoa, phảng phất phong cảnh xinh đẹp quỷ dị, Uyển Nhi Và Nhan Doãn Vân đều tỏ ra thích thú, quan sát kĩ hơn.
Đi thêm một đoạn, Tông chủ của Ám Nhân Tông. Mang mọi người ra mừng nữ Nhi của Tông Chủ trở về.
Uyển Nhi Ngắm nhìn, Ám Nhân Tông không như cô tưởng tượng. Mà nơi này xây lên một tòa lâu Nguy Nga rộng lớn, rất giống dành cho Vua chúa ở hơn.
Cô có thể Cảm nhận được, linh khí ở đây còn nồng đậm hơn ở Chân Nhân Tông.
Cha của Nguyên chủ, cũng Là Tông chủ Ám Nhân Tông này. Là Tạ Thiên Tôn bề ngoài không khác gì Nam nhân chỉ hai mươi tuổi, nhưng thực ra đã trên tám trăm tuổi rồi.
Tạ Thiên Tôn, có dáng người nhỏ nhã, tuấn dật, khi cười lên phá lệ ôn nhu lòng người. Đặc biệt là giữa mi tâm, cũng điểm đóa bĩ ngạn hoa. Kí hiệu Của Ma Tu.
Có thể cổ thân thể này, được thừa hưởng sắc đẹp giữa Cha Và Mẹ, nên có nhan sắc rất yêu nghiệt.
Tạ Thiên Tôn vừa thấy Uyển Nhi hắn rất kích động, hướng tới mở rộng hai tay, muốn Ôm Uyển Nhi vào lòng.
Uyển Nhi, nhíu mày nhìn hắn Tới băng lãnh, bất giác Hắn thu tay lai ho nhẹ hai tiếng.
“ Rốt cuộc, ta cũng chờ được ngày gặp lại con rồi, đi đường mệt nhọc con nên nghĩ ngơi trước.
Uyển Nhi theo chân Tạ Thiên Tôn đi vào Ám Nhân Tông, trên dưới Ám Nhân Tông đều cung kính gọi cô là Tiểu thư.
Uyển Nhi Vẫn lãnh đạm như Cũ, bất kể là Nguyên chủ hay là cô, đều lạ lẫm với người Phụ Thân này.
Nhan Doãn Vân cùng Tiêu Nhiễm không biết đã đi nơi nào rồi, cô tin chắc là hai người họ đi ăn uống.
Đi được một lúc, động tác bước chân cửa Tạ Thiên Tôn dừng lại, quay người nhìn Uyển Nhi với anh mắt đầy yêu thương.
“ Tiểu Nhi, ta dẫn con vào gặp mẹ. Bà ấy sắp chịu đừng không nỗi nữa, may mắn đã tìm ra con.
Uyển Nhi nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng rồi vẫn nhàn nhạt Gật đầu.
Tạ Thiên Tôn thấy Uyển Nhi đáp ứng, hắn thập phần vui vẻ thay đổi hướng khác mà đi, Uyển Nhi nhanh chóng theo sao hắn.
Đi theo Tạ Thiên Tôn một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại, Uyển Nhi ngẩng mặt lên đập vào mắt cô là một cung điện Xa Hoa, tráng lệ, từng viên gạch cũng được rát vàng.
“ Lão nương muốn đem hết gạch ở đây mang đi, nhiều vàng vậy sẽ ăn được bao nhiêu con gà nướng đây..
[...] Tiểu tỷ tỷ thật không có tiền đồ.
Uyển Nhi quan sát, nơi xa hoa này là “ Phi Thiên Viện “
Cô mãi mê quan sát tới xuất thần, thì một âm thanh như lão bà vang lên.
“ Ai tới? Thiên Tôn là chàng tới thăm ta phải không?. Giọng lão bà hơi trong trẻo vang lên, có chút run run suy yếu.
Tạ Thiên Tôn, không trả lời mà dẫn Uyển Nhi vào bên trong.
Liền thân hình một mĩ phụ, trang phục trắng, tầng y sa hồng nhạt. Cả đầu bạc trắng, giường như đôi mắt không còn nhìn rõ nữa.
Mĩ phụ động tác đoan trang, gương mặt phúc hậu nhìn xa xăm về phía trước.
Tạ Thiên Tôn Và Uyển Nhi bước tới gần, hắn đỡ lấy Bà. Lúc này Mĩ Phụ nhìn thấy một hình bóng mơ hồ quen thuộc.
Còn một hình dáng lạ lẫm, nhưng lại mang tới cho bà cảm giác thân thiết.
Bà có chút kinh ngạc, mắt híp lại giường như muốn nhìn rõ ràng hơ. “ Thiên Tôn.. Chàng là dẫn theo ai tới đây?