Ba ngày sau, Lưu Thiên Ân bận bịu giải quyết việc gìđó,để Uyển Nhi ở lại trong khách điếm.
Lúc bấy giờ Cố Ưu Ưu, đang bên cạnh chăm sóc cho Cố Minh Triệt.
Tiểu ca ca có dặn ngày thứ ba sẽ tỉnh. Hôm nay đã ngày thứ ba, xem ra còn chưa có động thái gì.
Cố Minh Triệt nằm trên giường, khẽ rên ra một tiếng. Đôi hàng mi rung rung, bắt đầu chuyển Tỉnh.
Đâu tiên hắn hơi nghiêng đầu, đánh giá bốn phía, nhìn ra đây là phủ của mình. Sau đó liếc mắt đánh giá Cố Ưu Ưu.
Nghe được tiếng động ở giường, Cố Ưu Ưu kích động lên tiếng.
“ Oa Oa~~ huynh đã tỉnh rồi, cũng may có tiểu thần y cứu giúp.
Cố Minh Triệt nhíu mày, nhấc bàn tay không còn sức, xoa mi tâm.
“ Khụ~~Khụ Tiểu Ưu, ta đã ngủ bao lâu rồi, là ai giúp ta trị bệnh?
“ L..à. Là độ đệ của thần y, muội còn chưa kịp hỏi danh tính của huynh ấy“. Vừa nói Cố Ưu Ưu vừa xoắn xuýt góc áo, mặt nhiễm hồng hồng.
“ Muội ra ngoài bảo người mang chút đồ ăn thanh đạm cho Huynh. Đã mấy hôm rồi huynh chưa ăn gì.
Cố Minh Triệt nhẹ nhàng gật đầu, rứt lời Cố Ưu Ưu xoay người rời đi mất.
Nàng ta đôi mắt tỏa sáng, giống như đã quyết định Một việc đứng đắn.
•••••••••••••••••••••
Cố Ưu Ưu hướng Khách Điếm của Lưu Thiên Ân và Uyển Nhi mà tới. Nàng ta đi rất gấp rút, hận không thể một mạch mà bay tới.
Vừa tới khách điếm, nàng ta đã thấy Uyển Nhi thong dong bước ra ngoài, tựa hồ là rất bận.
“ Uy “ Tiểu Ca ca chờ một chút~~:“ Từ phía Xa Cố Ưu Ưu hô lớn.
Uyển Nhi nhắm mắt nhắm mũi, làm như tai ta bị điếc, nữ chủ đừng có Gọi ta~~
“ Tiểu ca ca chờ ta.. Một.. Chút..:“ Cố Ưu Ưu chạy tới nắm được góc áo của Uyển Nhi.
Uyển Nhi dừng lại nghiêng đầu nở nụ cười sáng lạn. Híp mắt nhìn Cố Ưu Ưu.
Cố Ư Ưu duỗi tay nắm chặt cánh tay Uyển Nhi, hơi thở ra nói.
“ T.. A.. Ta gọi Tiểu Ca ca không nghe thấy sao?
Uyển Nhi vẫn giữ nụ cười tuấn dật, nhàn nhạt nhìn Cố Ưu Ưu sau đó tay viết lên không trung.
“ Công chúa người là có việc? Hay ta trị bệnh sai Thái tử chết rồi?
Cố Ưu Ưu liên tục lắc đầu xua tay. Sau đó lại gật đầu mở miệng:
“ Không! Không phải huynh ấy đã tỉnh, chỉ là ta tới cảm ơn tiểu ca ca. Ta mời tiểu ca ca dùng bữa?
Hai mắt Cố Ưu Ưu sáng tỏ, chờ đợi Uyển Nhi gật đầu.
Uyển Nhi ngẩn người một lúc, suy nghĩ có người mời đi ăn lại không tốn bạc. Không đồng ý là đồ ngu.
“ Nữ chủ quả đáng yêu rất dễ dạy. Lão nương quyết định sẽ tốt hơn với nữ chủ.
Uyển Nhi nhàn nhạt gật đầu, tay của cô vẫn bị Cố Ưu Ưu nắm chặt kéo đi mất.
Hai người tới tiểu lâu nổi tiếng ở kinh thành, gọi toàn bộ đồ ăn nổi tiếng ở nơi đây ra.
Vừa ngồi xuống, Cố Ưu Ưu đã nhìn ngắm Uyển Nhi không chớp mắt. Khiến cô ăn có chút không được tự nhiên.
Uyển Nhi cảm thấy ánh mắt kinh diễm của Cố Ưu Ưu nhìn mình. Lại có chút quái lạ, trong thời gian ngắn Uyển Nhi phát hiện ra việc gì đó rất là quan trọng.
Sau đó cô nhếch mép cười tà mị. “ phải rồi, lão nương đã nhớ ra Cái hào quang quận chúa.
Không thể trách được, nữ chủ cũng là công chúa vừa nhìn lão nương đã yêu. Khụ cái hào quang này cũng tốt a~~
Uyển Nhi mĩm cười nhìn Cố Ưu Ưu, ngón tay vẽ lên mặt bàn.
“ Công chúa, Người là sao nhìn ta như vậy?
“ Có phải hai ta đã quen nhau từ kiếp trước phải không? “ Cố Ưu Ưu vừa nói Thần sắc trở nên vui mừng không ít.
Uyển Nhi xưa nay quen với hành động phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt của mình.
Nay nữ chính lại bạo dạn mở lòng với cô, khiến gai ốc Uyển Nhi nổi lên, tay nhịn không được mà viết liên hồi.
“ Ta mới gặp công chúa là ba ngày trước, Công chúa người ăn đi. Thức ăn nguội sẽ không ngon.
Cô Ưu Ưu ngoan ngoãn, an ổn ngồi ăn, mắt không ngừng phóng điện với Uyển Nhi.
Hai người ăn xong, Uyển Nhi nói trong người còn có việc. Phải về khách điếm, Cố Ưu Ưu nuối tiếc không giữ chân Uyển Nhi được, đành tiễn về Khách điếm.
Lúc này sắc tời đã tối, Uyển Nhi xoay người vào trong thì bất giác Cố Ưu Ưu gọi dật lại...
“ Khoan đã!!!!
Uyển Nhi dừng bước chân,quay người lại. Bất giác cô cảm nhận được môi của cô được phủ lên bởi tầng cảm giác ấm mềm.
“ C.. Ôn.. G.. Công chúa... Người vậy là ý gì?. Lão nương là bị mỹ Nhân ăn đậu hũ a~~~.
Cố Ưu Ưu e thẹn, mặt cúi xuống nhìn vào mũi giày chính mình, khó khăn lên tiếng.
Lời chưa kịp cất lên,thì Uyển Nhi cảm nhận được một cỗ sát ý bao quanh.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy thần sắc lạnh nhạt của Lưu Thiên Ân nhìn Cố Ưu Ưu đều là sát ý.
( Ting -- Hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 83%)
Cố Ưu Ưu hầu như trong mắt chỉ có hình bóng của Uyển Nhi, làm sao có thể cảm nhận được sát ý trong mắt Lưu Thiên Ân đây.
Uyển Nhi giật mình phản ứng nhanh chóng. Tay nhỏ lôi kéo tay áo Của Lưu Thiên ân, run run viết vào lòng bàn tay.
“ Sư phụ~~ Con là bị bất ngờ, không có quan hệ tới công chúa.
Không chờ Lưu Thiên Ân mở miệng, Cố Ưu Ưu đã lên tiếng trước, giở tính cách vốn có của mình.
“ Bổn Công chúa là thích Đồ đệ Của ngươi, ngươi đừng có cản trở.
“ Đồ Đệ bị câm của Ngươi lấy được bổn công chúa đã là tu mười kiếp mới có được, Ta quyết định rồi tiểu Ca ca này sẽ là phò mã tương lai.
Uyển Nhi kinh ngạc trước lời nói của Cố Ưu Ưu, hai mắt mở lớn hết có thể, cô lại liếc nhìn Lưu Thiên Ân, tay không ngừng viết.
“ Sư Phụ Không có chuyện đó đâu, Đồ nhi quả thật là câm. Công chúa nói không sai.
“ Đồ nhi không có để ý bản thân mình bị câm! “. Quả thật là Uyển Nhi không để ý mình bị câm.
“ Đồ nhi kiếp này chỉ Theo bên mình sư phụ thôi~~
Lúc này Lưu Thiên Ân mới hòa hoãn một chút. Hắn mang danh thần y, nhưng lại không chữa được bệnh Của Uyển Nhi.
Vì sinh ra Đã bị Câm bẩm sinh, hắn không có cách nào chữa khỏi.
Lưu Thiên Ân gật đầu, bàn tay xoa lên đầu Uyển Nhi, đôi mắt lạnh tanh hướng Cố Ưu Ưu lãnh đạm mở miệng.
“ Công chúa, Đồ đệ ta không thích người. Thỉnh người về cho.
Nói xong Lưu Thiên Ân kéo Uyển Nhi vào trong, đóng mạnh cửa lại.
“Rầm~~~
Cố Ưu Ưu đứng ở ngoài, răng khẽ cắn cắn cánh môi. Đáy mắt nổi tên tia quyết Tâm chiếm giữ Uyển Nhi cho bằng được.