Lưu Thiên Ân không để ý Cố Ưu Ưu vẫn đứng ngoài cửa, mà lúc này hắn nhìn Tiểu đồ đệ của mình.
Sau đó hắn lãnh đạm nhìn Uyển Nhi rồi mở miệng lên tiếng.
“ kể từ Bây Giờ vi sư không cho phép con mặc nam trang “
“ Việc của vi sư đã xong, ngày mai sẽ khởi hành trở về. Tiểu Nhi con đã là cô nương rồi, vẫn nên mặc nữ trang.
Uyển Nhi bối rối nhìn thẳng vào Lưu Thiên Ân, hồi sau cô vẽ vòng vòng.
“ Sư phụ!! Nếu con mặc nữ trang thì người phải cho đồ nhi nhìn gương mặt của sư phụ.
Uyển Nhi cười sáng lạn, ánh mắt sáng long lánh, vẻ chờ đợi.
Lưu Thiên Ân ngẩn người, Hồi phục lại tinh thần. Đúng là đã hơn mười năm hắn không dám nhìn vào gương mặt chính mình.
Càng không dám để cho tiểu đồ đệ nhìn thấy, vết sẹo trên má hắn là do mẫu thân của hắn cố tình rạch vào.
Khi đó hắn còn đang rất nhỏ, chỉ vì mẫu thân hận phụ thân bội bạc phụ ruồng bỏ người, hận luôn hắn có dung mạo giống phụ thân. Liền rạch gương mặt hắn.
Mẫu thân hắn cũng bệnh nặng không qua khỏi, hắn không hận mẫu thân, càng không trách phụ thân.
Mỗi khi sờ lên má chạm vào vét sẹo. Lại khiến hắn nhớ tới chuyện đau lòng của mình.
Hắn luôn dốc lòng học y dược rồi thành lập nhóm sát thủ truyên Mua bán tin tức cho tới tận bây giờ.
Uyển Nhi thấy Lưu Thiên Ân không trả lời, cô vội vàng viết thêm
“ Sư phụ dù người có ra sao, đồ nhi sẽ không ghét bỏ. “ vẻ mặt Uyển Nhi đầy kiên định.
Lưu Thiên Ân nhìn Uyển Nhi hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng nói.
“ Dung mạo vi sư xấu xí, sẽ làm dọa con. Vẫn không nên xem.
Uyển Nhi nhanh chóng viết lên tay.
“ Sẽ Không “
Hắn nhìn ánh mắt mong chờ của Uyển Nhi, trong đáy mắt đầy vẻ kiên định.
Lúc sau bàn tay hắn nhẹ nhàng gỡ mặt nạ ra hơi nghiêng đầu xuống cho Uyển Nhi thấy rõ hơn.
Uyển Nhi lúc này, thấy rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Ân hơn.
Ngũ quan của hắn vô cùng tinh xảo, gương mặt trắng tuấn tú, có chút phong thoáng như thư sinh.
Mũi thẳng mày kiếm.Cho vết rạch trên má khá sâu, Cản trở vẻ anh tuấn của hắn.
Uyển Nhi không có sợ hãi. Lúc trước cô còn bị tiến sĩ điên, tạo biết bao nhiêu vét sẹo còn kinh khủng hơn trên má của hắn.
Lưu Thiên Ân nhìn thấy Uyển Nhi không bất ngờ, hay sợ hãi thì hắn nhẹ thở phào ra một hơi. Định đeo mặt nạ lại.
Bất giác cánh tay của hắn bị Uyển Nhi ngăn trở. Cô kiễng chân lên, vươn tay, sờ lên mặt Lưu Thiên Ân.
Đột nhiên hắn bị bàn tay non mềm nhẵn nhụi của cô, sờ lên mặt toàn thân liền cứng ngắc không dám động.
Tay kia của Uyển Nhi viết lên không trung, với nét mặt quan tâm.
“ Sư Phụ!! vết sẹo lớn như vậy, chắc lúc đó người rất đau. Nhìn người rất đẹp mắt đồ nhi không sợ hãi.
( Ting --độ hào cảm của nam chủ +5% bây giờ là 87%)
Lưu Thiên Ân hơi mất tự nhiên, nghiêng đầu tránh né ánh mắt của Uyển Nhi, âm thanh phá lệ ôn nhu vang lên.
“ Đã không còn sớm, con nên nghĩ ngơi, ngày mai vi sư cho tiểu nhị đem y phục tới cho con. “
Rứt lời động tác đeo mặt nạ vào rất nhanh, quay lưng rời đi trong tích tắc.
Uyển Nhi hài lòng với hào cảm hiện tại, không lâu nữa sẽ hoàn thành.
Cô còn không hiểu hệ thống nói cô được ở vị dện này rất lâu.còn không biết là bao lâu đây?
•••••••••••••••••••••••
Sáng ngày hôm sau, Uyển Nhi bị. Tiếng động gõ cửa làm cho tỉnh.
“ Cốc~~Cốc... Khách quan ta đem y phục tới.
Uyển mơ màng, chống thân ngồi dậy đi tới cửa mở ra. Tiểu Nhị trên tay cầm Y phục đen tới trước mặt cô.
Nhận y phục xong, cô cho Tiểu Nhị lui ra. Còn không quên thưởng một lượng bạc,tiểu nhị nhận bạc liền tươi cười trở ra.
Uyển Nhi nhìn Y phục trên bàn. Y phục màu trắng, lớp y sa mỏng ở ngoài màu hồng nhạt, hoa tường vi trên y phục được thêu tới tinh xảo.
Nhìn qua liền biết y phục này thuộc loại thượng đẳng. Cô không ngờ nam chủ lại tỉ mĩ tới vậy đâu.
Không muốn phụ lòng của Lưu Thiên Ân, cô kiền cởi nam trang ra, mặc vào Nữ trang. Tóc thả xuống cố định bởi dây lụa màu trắng.
Gương mặt trang điểm nhàn nhạt, giữa trán điểm đóa hoa mai nở rộ. Lúc này nhìn cô đẹp tới kinh diễm.
Nét đẹp này khiến hoa nhìn cũng phải thẹn. Uyển Nhi nhìn chính mình ở trong gương đồng, miệng khẽ cong cong khóe môi cười.
Hài lòng trước bản thân của mình, cô mới sang gõ cửa phòng Lưu Thiên Ân.
Hắn nghe có người gõ cửa. Liền chưa tới hai phút đã mở cửa ra. Đập vào mắt hắn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Dung mạo này đẹp giống tiên nữ trên trời mới có được.
Uyển Nhi cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của hắn nhìn mình.
Cô nở nụ cười xinh đẹp lộ ra má núm đồng tiền ở má, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt nhìn Luu Thiên Ân.
( Ting -- Độ Hào cảm của nam chủ +3% bây giờ là 90%)
Động tác Tay vẽ lên không trung của cô thập phần đẹp mắt:“ Sư Phụ~~ Chúng Ta bây giờ đi đâu?
Lúc này Lưu Thiên Ân mới hồi thần trở lại, gương mặt rất nhanh hồi thần
“ Trở Về “
Hắn rất yêu quý tiểu đồ đệ này, khi bé thông minh tuyệt đỉnh. Học một biết mười, khi lớn lên trở thành tuyệt sắc giai nhân.
Hắn không biết cảm giác của mình đối với Uyển Nhi là gì? Là yêu thích tới mức không nở buông ta!!
•••••••••••••••••••••••••
Lưu Thiên Ân thích chữa bệnh cho người nghèo, vì vậy hai người thuê một cỗ xe ngựa.
Dọc đường vừa đi vừa tiện chữa trị cho những người nghèo không có tiền.
Khi hai người đang chữa trị cho một lão ăn mày. Liền nghe thấy tiếng vó ngựa tiến tới nơi của hai người càng gần.
Ngay sau đó một tiếng nữ nhân quen thuộc, khẽ kêu lên.
“ Ta Rốt cuộc cũng đuổi kịp hai người rồi ~~~.
Uyển Nhi vừa nghe thấy âm thanh, liền nhận ra là ai rồi. Đầu óc cô không khỏi đau nhức. Mắng trong lòng.
“ Mẹ Nó! Lão nương là tạo nghiệp gì? Hay kiếp trước thiếu nợ nữ chủ đây.