Phó Minh Viễn dậy trước để lâm triều. Hắn cúi người xuống nhìn thật kĩ Tiểu Hoàng Thượng đang vùi Mặt ngủ, thật giống con mèo nhỏ động lòng người. Sao trước giờ hắn lại không biết Tiểu Hoàng Thượng lại câu dẫn người tới vậy?
Hắn luôn cảm thấy, Tiểu Hoàng Thượng giống ai đó, nhưng mà nghĩ lại vẫn không nhớ ra được. Phó Minh Viễn thở dài, thay y phục rồi lâm triều.
Uyển nhi? Mờ mịt ngủ dậy thần sắc đờ đẫn... Khẽ vỗ ngực. May mắn tên gian thần kia không giết cô, mà xem cô như sủng vật.. Hay quan trọng hơn là, tên Gian Thần kia bị đoạn tay áo.
Lắc đầu, lười suy nghĩ sai người vào hầu hạ rồi. Chuẩn bị làm một vị vua hưởng lạc. Phải cho Tên Gian Thần đó biết. Đâu mới là ăn chơi xa đọa.
Trên Triều, Thái Phó bị bá quan văn võ chỉ trích, Nói Hoàng Thượng Đã lớn. Thái Phó nên trả Lại Quyền Hành, không nên cầm quyền lộng hành.
Phó Minh Viễn ôm một bụng Tức quay trở về Tẩm Cung của Hoàng Thượng.
Quay trở về, lại thấy Vũ cơ đàn ca hát Âm ĩ cả Tẩm cung, còn Tiểu Hoàng Thượng tay gõ lên bàn. Mặt thì nhắm mắt Hưởng thụ.
“ Phó Minh Viễn “: “ Khụ~~ Hoàng Thượng thật có nhã hứng.
“ Hoàng Thượng, có biết Trên triều đám quan thần kia nói Thần như thế nào hay không?
Uyển nhi đang hưởng thụ, cũng phải dừng lại.
“ Thái Phó đại nhân là làm sao~~ Nếu cảm thấy không được thì đem đi chém!
Phó Minh Viễn sờ Cằm, không vội trả lời cô, mà tiến lên ôm vào giữa lồng ngực. Trước mặt bao nhiêu vũ cơ.
“ Thái Phó đại nhân muốn làm sao!” Uyển nhi ôm lấy ngực mình tự vệ mà nói.
“ Nam nam thụ thụ bất thân! Hơn nữa, hơn nữa trẫm là thích cô nương!”
“ Còn Phải là tiểu cô nương xinh đẹp “ Thái Phó đại nhân đừng làm càn.
Cô nương?” Phó Minh Viễn Như nghe được chuyện cười tiếu lâm. Hắn híp mắt lại đánh giá Tiểu Hoàng Thượng, rồi nhìn thẳng Vào vật nhỏ giữa háng.
“ Hoàng Thượng, như vậy còn xác định thích Tiểu cô nương xinh đẹp..??
Uyển nhi sinh khí trong lòng. Tên Gian Thần này rất dễ chọc tức người ta chết.
“ Trẫm Tuy không dùng được. Nhưng trẫm vẫn thích Tiểu cô nương~~ Thái Phó đại nhân không cần Chọc Tức Trẫm.
Phó Minh Viễn thấy Hoàng Thượng sinh khí càng thêm đáng yêu, hắn phất tay cho vũ cơ lui ra. Tay kia không quen ôm chặt lấy cô.
Uyển Nhi đã chịu trận. Ngồi yên trong lòng ngực Gian Thần.. Bỗng Tên Gian thần thốt lên một câu lệch với chủ đề.
“ Quá Gầy “
“Uyển nhi “: “ Hả.... Thái Phó đại nhân nói cái gì?
Phó Minh Viễn dùng hai tay sách Uyển nhi lên hệt như sách vật sủng.
“ Thần là nói, Hoàng Thượng quá gầy. Từ bây giờ phải tẩm bỗ.. Cho nhanh béo.
“ Từ hôm nay, thần sẽ dùng Bữa Cùng với Hoàng Thượng...
“ Uyển nhi, muốn tức nổ cả gan sôi cả máu lên. Tên gian thần Phó Minh Viễn này.
- Chiếm Tiện nghi của lão nương
- Ngủ lòng sàng của lão nương.
- Bây giờ còn muốn tranh ăn với lão nương. Nhân vật nguy Hiểm này phải chém.. Không để sinh vật này tồn tại “ Hừ “
Uyển nhi muốn tránh thoát cái ôm của Gian Thần, đành thay đổi chừ đề.
“ Trẫm, xem vũ cơ múa cả ngày. Nhìn vẫn không sao đẹp mắt được.
“ Phó Minh Viễn”: vậy? Hoàng Thượng là muốn như thế nào?
Uyển Nhi như bị ma quỷ ám, buột miệng nói một câu hại mình. “ Hôm nay đám quần thần Làm Thái Phó khanh, tức giận.
“ Vậy chi bằng Trẫm múa một khúc, dạo gần đây Trẫm có học qua Vũ khúc. Đành nhờ Thái Phó Đại Nhân đây đánh giá rồi.
Phó Minh Viễn không nghĩ tới hắn tức giận lại nhận được cái phúc lợi này, kinh ngạc qua đi liền gật đầu mỉm cười nói, “ Tốt Tốt, Thần sẽ đánh giá kĩ lưỡng“.
Uyển nhi chưa học qua vũ khúc hay múa, bất quá cô xuyên qua nhiều thế giới. Nên món nghề nhảy múa này là không thiếu.
Uyển Nhi toàn thân dựa vào cảm giác. chỉ thấy cô bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, từng Bước nhẹ như lông vũ, xoay người bước đi, lã lướt tựa cành liễu trước gió, nhẹ nhàng xoay người, nhìn như tiên giáng trần.
Rõ ràng là mặc Long Bào không vừa người. Nhưng vũ Kĩ lại kinh diễm động lòng người, khó ai có thể so sánh được.
Phó Minh Viễn, không ngờ tới Hoàng Thượng sẽ cho hắn điều bất ngờ tới kinh người như vậy? Thậm trí khi xong một vũ hắn còn chưa kịp hồi thần lại.
Uyển Nhi vừa nhảy xong. Có Chút mệt mỏi chưa kịp ngồi thì bất ngờ bị Phó Minh viễn ôm trọn vào lòng. Trao cho cô một nụ hôn nồng nhiệt dây dưa mãi không buông.
“ Hoàng Thượng, về sau Có vũ khúc trừ bỏ mình ta xem, không Được nhảy cho bất cứ người khác xem.”
Phó Minh Viễn đôi mắt tỏa hàn khí, giọng nói khàn khàn không nhịn được.
( Ting --- Độ Hào Cảm của nam chủ +10% bây giờ là 80% tỷ siêu giỏi nha)
Uyển nhi, nghe được lời nói đầy giấm chua của Gian Thần thì cũng mặc kệ. Hi sinh một chút tăng hào cảm là được rồi.
Ít nhiều vẫn được mỹ nam hôn hôn. Bất quá lão nương không thiệt.
••••••••••°•••••••
Thời gian thấm thoát trôi qua đã hai năm. Uyển nhi và gian thần vẫn chung một giường, chuyện này khắp hoàng cung ai ai cũng biết. Chỉ là không dám nghị luận lung tung, kẻo mất đầu như chơi.
Trong hai năm này, An Vương Gia có tìm gặp Uyển nhi nhiều lần. Nhưng đều bị Thái Phó kiếm cớ từ chối gặp.
Ban đêm hai thân thể nam nhân ôm nhau ngủ. Bất chợt Uyển nhi lên tiếng.
“ Thái Phó đại nhân, Trẫm đã trưởng thành~~ sẽ lập hậu. Thái Phó không thể ngủ chung cùng Trẫm nữa.
“ Hoàng Thượng có ý gì?” Phó Minh Viễn cũng không tức giận, chỉ là cười gian xảo nhìn Uyển nhi.
Uyển Nhi lấy một hơi bất chấp tất cả, “Trẫm cũng sẽ lập hậu sẽ có phi tần, Thái Phó Đại nhân, lúc đó vẫn sẽ ngủ lại nơi này của Trẫm hay sao? “
Phó Minh Viễn, không để ý Tiểu Hoàng Thượng bị “ Thiên Tàn Tri Thu “ Bàn tay khẽ trạm lên mái tóc mềm mượt của Tiểu Hoàng Thượng.
Phó Minh Viễn cười tà mị, nâng cằm Uyển nhi lên
“ xem ra lâu nay, Thần sủng ái Hoàng Thượng quá nhiều. Nên Hoàng Thượng đã Quên mất, người như thế nào đăng cơ?
Uyển nhi toàn thân run rẫy. Nuốt từng ngụm nước miếng tới khó khăn. Định sẽ cầu cứu Em Gái Hệ Thống, nhưng lại nhớ ra em gái hệ thống rất vô dụng. Đành phải tự cứu lấy bản thân.
Phó Minh Viễn cười tà khí, phun hơi nóng vào cổ Uyển nhi
“ Hoàng Thượng đã chờ không được ngày đại hôn, lập hậu.
“ Thần đây, cũng đã sớm nhịn hai năm rồi. Bất quá Hoàng Thượng chọn ngày lành. Thần sẽ dùng mười dặm hồng trang rước hoàng thượng về Phủ Thái Phó.
Uyển nhi toàn thân cứng ngắc~~~~ đây.... Đây là lão nương đi công lược hắn.
Hay Tên Gian Thần này công lược lão nương đây?
“ Thật... Thật.....Bá đạo.... Lão nương muốn đỗ Gục.
Uyển nhi thẹn thùng đôi mắt ngấn lệ. Ủy
khuất trùm kín chăn... Phó Minh Viễn bắt kịp giây phút đáng yêu ấy. Nhịn không được mà ôm chặt Uyển Nhi. Khàn khàn cất lên.
“ Hoàng Thượng ~~Đây là Câu Dẫn Thần?
“ T.. Trẫm.. Trẫm mới không có... Trẫm mệt mỏi nhanh chóng đi ngủ thôi.
Phó Minh Viễn câu môi cười, không quên Hôn Uyển nhi trước khi đi ngủ.