- -6---#Tiểu Đào Đào.
Triệu Nam Thiên cong môi, liếc nhìn âm thầm quan sát biểu cảm của Uyển Nhi. Nhưng đáp lại ánh mắt dò xét đó, cô trấn định trả lời..
“ Triệu Tổng, nếu tôi nói chắc gì anh đã tin. Nhưng vì anh đã cứu tôi, tôi cũng nói cho anh nghe..
“ Anh tin hay không? Tôi cũng không bận tâm..
Triệu Nam Thiên:“....”
Thế thì đừng có nói, nữ nhân này quả thật đã tới đường cùng. Vẫn giữ thái độ tâm cao khí ngạo với hắn, quả thực không biết sợ chết là gì...
“ Lam Uyển Nhi! Mời nói...
Vài giây sau, Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt. Bắt đầu nhập tâm kể lại..
“ Tôi và Nhã Tuyết Liên, cũng được xem là chị em. Ba tôi tái hôn với mẹ cô ta..
“ Năm tôi 17 tuổi, Ba tôi mất, ông đã lại bản nhạc phổ và tôi dựa theo đó phối lời..
“ Thật đáng tiếc lòng người khó đoán. Nhã Tuyết Liên lợi dụng sự ngu ngốc ngây thơ của tôi năm 17 tuổi, lợi dụng giọng hát này...
“ Thành công, khiến cô ta sống trong ánh hào quang như bây giờ. Cô ta sợ tôi nói ra sự thật, sai người ép tôi uống axit..
Lời nói sắc lạnh thản nhiên của Uyển Nhi, khiến Triệu Nam Thiên phải nhìn cô với ánh mắt khác trước...
Uyển Nhi cười như không cười, ngón tay xinh đẹp niết lên băng gạc. Lơ đễnh nhìn Triệu Nam Thiên, từ từ nói..
“ Anh không cần thương hại, hay không tin tôi. Hãy cất ánh mắt thương hại đó lại..
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +10% độ hảo cảm là 16% tiểu tỷ tỷ, thỉnh tỷ cố gắng hơn nữa..)
Âm thanh tăng hảo cảm vang lên trong đầu, Uyển Nhi cười khẽ tiếp tục nói..
“ Triệu Tổng, anh nghe rồi chứ? Có lẽ ông trời vẫn chưa tiệt đường sống. Giúp tôi lấy lại giọng hát còn hay hơn trước.
“ Quả thật thế giới này luôn tồn tại sự công bằng..
Không gian trở nên yên lặng..
Thật sự yên lặng tới đáng sợ..
Triệu Nam Thiên nhìn nữ nhân trước mặt mình rất gần, nhưng cũng thật xa. Hắn muốn ôm vào lòng an ủi, muốn dỗ dành..
Nhưng cảm xúc ấy chỉ chợt lóe. Hắn nhận ra từ đôi mắt trong veo linh động kia, chất chứa bao nhiêu sự cô đơn tổn thương biết nhường nào..
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ Facebook Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Hắn và cô thật giống nhau, hai cá thể cô đơn. Cần sự yêu thương lẫn nhau, nhưng chính sự bi thương, cô đơn này giúp hai người vững chắc trưởng thành hơn với cái xã hội thực dụng này..
Triệu Nam Thiên suy nghĩ đôi lúc, dù câu chuyện kia Uyển Nhi kể là thật hay giả. Nhưng giọng hát tuyệt vời kia tự nguyện dâng cho hắn..
Cho dù bây giờ hay sau này, Lam Uyển Nhi nhất định là của hắn. Chỉ thuộc quyền sở hữu của hắn mà thôi..
Bất giác Triệu Nam Thiên cong môi mông lên, tọa thành nụ cười nhàn nhạt. Hắn nghĩ tới những con búp bê xinh đẹp, tinh xảo bị nhốt trong tủ kính kia..
Trong lòng hắn, nổi lên ý định, sẽ giam cô lại. Như những con búp bê kia..
Tiếp đó Triệu Nam Thiên đứng lên, tiến lại gần Uyển Nhi. Ngón tay thon dài lướt qua những sợi tóc mượt mà..
“ Lam Uyển Nhi...
Uyển Nhi phải ngước mặt lên nhìn Triệu Nam Thiên. Hắn có thể thấy được hình ảnh của hắn, bị đôi mắt linh động kia khóa chặt..
Triệu Nam Thiên cố gắng nhẫn nhịn, hắn muốn gặm lên đôi môi đỏ hồng, câu người kia..
“ Triệu Tổng, ngài xem tôi đã đủ tư cách chưa? :“ Uyển Nhi lên tiếng hỏi..
Lúc này Triệu Nam Thiên có chút không vui, hắn như vậy lại bị 1 nữ nhân băng kín mặt. Bị hớp hồn bởi đôi mắt? Quả thật là chuyện nực cười..
“ Cô...
“ Lam Uyển Nhi, từ giờ phút này. Cô là người của Tôi..
“ Trợ lí sẽ sắp xếp phòng cho cô..
Nói xong hắn xoay người bỏ đi lên lầu. Uyển Nhi hơi nhìn dáng người cao lớn từ sau lưng Triệu Nam Thiên. Cô không hài lòng lẩm bẩm...
“ Nhiều tiền thì lên mặt sao? Tai hắn đỏ như vậy.. phait hay không hắn đang xấu hổ?