Vẫn không có ai bước ra, Băng Tuyết cẩn thận bước nhanh tới phía mình mới phóng ra mũi tên đất.
Hiễn nhiên không có ai, chỉ lưu lại dấu giày khá nhỏ. Băng Tuyết cúi đầu xuống quan sát kĩ, dấu giầy rất nhỏ chắc chắn của nữ nhân. Vậy cô ta đã biến đi đâu mất rồi?
Chỉ mới nháy mắt liền không thấy ai, trong lòng bộp chộp lo lắng. Cho tới khi nam nhân thần bí kia cất giọng lên hỏi.
“ Sao rồi? đã phát hiện ra ai chưa?
Băng Tuyết lắc đầu, cung kính lên tiếng.
“ Chỉ là một con chuột, Đại úy yên tâm tôi luôn trong trạng thái lĩnh mệnh.
“ Tốt, cô trở về đi tránh cho kẻ khác nghi ngờ.
Băng Tuyết hơi xoay đầu nhìn về góc tường kia.Nhanh chóng rời đi, nam nhân kia liền bước ra.
Gương mặt của hắn khá tuấn tú, nhưng cở thể phát ra khí vương giả cường đại.
“ Nhân loại, đã tới lúc kết thúc mọi chuyện:“
Uyển Nhi núp trong không gian linh tuyền, chỉ nghe câu nói kia của nam nhân.
Cô nhíu mày suy nghĩ, không lẽ tên nói chuyện với Băng Tuyết không phải con người?
Chờ cho bên ngoài không còn động tĩnh gì, Uyển Nhi mới trở về trong phòng của Quân Ngôn Lục, lúc cô trở về thì hắn vẫn chưa quay lại.
Thôi kệ, cả đêm mệt mỏi rồi. Mặc kệ nam chủ, lão nương phải ngủ một chút.
Trong phòng lúc này, không bật điều hòa nhưng lại lạnh tới đáng sợ. Hàn khí dâng lên không khác nào nhà xác.
Quân Ngôn Lục đẩy cửa ra, hắn bước tới giường nhìn Uyển Nhi đang co ro nằm ngủ. Đôi mắt lóe lên ý vị thâm trường.
Hắn liếc nhìn toàn bộ thân thể Uyển Nhi đang nằm co do, miệng lẩm bẩm như bệnh nghề nghiệp
“ Thân cao 170cm tay trái nghiêng 45°, bã vai lưng nghiêng 110°. Tim đập 113 nhịp, máu chảy chậm hơn bình thường.
“ Nên chỉnh lại tư thế ngủ, Người cong lại còn có 85cm, chẳng khác nào con tôm.
_________________
Truyện chỉ được đăng trên app “ Medoctruyenchu. Net “
- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB “ My Phạm ( Tiểu Đào Đào)
______________________
Quân Ngôn Lục vươn tay ra. Định duỗi thẳng người Uyển Nhi, bất giác bàn tay nhỏ xinh, mền mại nắm vào khóa quần hắn.
Luu loát cởi ra, còn mò mẫm sờ soạng túm chặt tiểu đệ. Quân Ngôn Lục cứng ngắc toàn thân, hắn cảm giác được nhịp tim của mình đập nhanh hơn 1 nhịp.
Hơi thở nặng nề hơn, vài giây sau hắn túm chặt bàn tay hư hỏng kia. Định lấy dao cắt đứt đi cánh tay của Uyển Nhi.
Lưỡi sao vừa động tới động mạch chủ, thì Uyển Nhi một lần nữa túm chặt tiểu đệ đã hơi ngạnh lên, miệng mấp máy..
“ Tôm nhỏ, đừng chạy! chị muốn ăn em..
“ Ưm.. tôm nướng phomai, tôm hấp.....:“ Miệng nói mơ màng, tay không ngừng nắm chặt tiểu đệ của Quan Ngôn Lục.
Lúc này sắc mặt của hắn đã đỏ bừng, máu dồn hết lên đại não. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải di chứng này.
Quân Ngôn Lục hất mạnh tay của cô ra, nhanh chóng kéo khóa quần lại. Bàn tay đè lên ngực trái, sau đó hung dữ đánh vào hạ thân.
Tìm kiếm thuốc trợ tim uống, vài phút sau hắn mới trở lại bình thường. Quân Ngôn Lục nhẹ nhàng leo lên giường nằm ngủ.
Thực chất hắn nhắm mắt, nhưng vẫn nhớ tới hành động kia của Uyển Nhi. Tim lại bắt đầu đập nhanh, quay mặt sang bên cạnh.
Gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của Uyển Nhi, lại lọt vào trong mắt hắn. Trái tim đập loanh xạ.Quân Ngôn Lục sinh khí, nuốt thêm hai viên thuốc trợ tim.
“ Nữ nhân này có bệnh, chỉ đụng một chút liền lây nhiễm?
“ Không được vẫn nên giải phẫu vật nguy hiểm này.
Hắn cau có mặt mày, giữa mi tâm nhíu chặt. Rõ ràng đã uống thuốc trợ tim rồi, vẫn không đỡ?
Quân Ngôn Lục thở hắt ra, hơi di chuyển cánh tay của Uyển Nhi. Đặt lên lồng ngực mình, lúc này hắn cảm nhận độ ấm từ bàn tay cô truyền vào.
Cảm giác khó chịu khi nãy đã tiêu tán đi không ít, hắn nở nụ cười nhàn nhạt. Tay kia ôm lấy eo của Uyển Nhi, bây giờ mới hoàn toàn thoải mái.
“ Một chiếc gối ôm có độ ấm cũng không tệ “
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +10% độ hảo cảm là 55% tiểu tỷ tỷ rất giỏi)
Cả hai người rất nhanh, chìm vào giấc ngủ. Uyển Nhi không biết, chính mình nằm ngủ làm bừa lại xoát được hảo cảm đâu.
Cô chỉ mơ màng, thấy mình được ăn tôm hùm.Còn cảm nhận được hơi ấm truyền vào thân thể mình, tư thế có chút khác biệt. Nhưng vẫn rất thoải mái.
Uyển Nhi thuận thế vặn người lại, vùi đầu Quân Ngôn Lục vào ngực minh. Bàn tay cô di chuyển xuống lưng, trượt xuống bụng của hắn.
Sau đó vỗ vỗ lên mông của Quân Ngôn Lục, lúc này hắn chỉ mới an ổn ngủ.Thì đã bị người chọc phá.
Thân thể run theo những lần Uyển Nhi đụng chạm. Hắn khó chịu với tư vị này, khiến hắn không kiềm chế được cảm xúc.
“ Bộp bộp~~” Tôm nhỏ ngoan, rất nhanh sẽ được hấp chín.
Quân Ngôn Lục:“.....”
“ Tôm nhỏ? nữ nhân này ngủ mơ được ăn tôm sao?
“ Chết tiệt! chính mình lại khẩn trương, mất kiểm soát bởi vật nhỏ này.
Quân Ngôn Lục không cử động, người hắn nóng hơn bình thường còn đổ mồ hôi. Hắn sợ cô nắm bắt được nhược điểm này của hắn.
Uyển Nhi như đang mơ tới đoạn cao trào, siết tay chặt hơn. Miệng còn cắn cắn lên vành tai của Quân Ngôn Lục, khiến hắn nhịn không được mà rên rĩ...
“ Ưm.. “
“ Chẹp chẹp! tôm nướng vẫn ngon nhất,.....” Sau đó cô gục mặt vào cổ hắn mà ngủ ngon lành.
Còn ái đó bị dở trò lưu manh, xuốt đêm không ngủ được. Trong đầu hắn đang nghĩ tới 5000 cách làm sao để giải phẫu cô, hoặc giải phẩu chính mình, xem. bản thân bị mắc căn bệnh gì.