Quân Ngôn Lục tưởng mình không thể ngủ được, thân thể hắn cứng ngắc để mặc kệ Uyển Nhi ôm lấy mình.
Hơi thở lẫn trái tim hai người hòa chung một nhịp. Cuối cùng hắn mệt mỏi, nhíu mắt lại chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Uyển Nhi bị động tới tỉnh. Tư thế hai người đã thay đổi, hắn lại là người siết chặt cô vào trong lòng.
Uyển Nhi khẽ giẫy giụa, thì bàn tay kia càng siết chặt hơn. Cô tức giận trừng mắt với Quân Ngôn Lục, sắc mặt của hắn vẫn lạnh tanh. Nhưng ra rất nhiều mồ hôi.
Quái lạ phòng thì lạnh ngắt, tên nam chủ này vì cớ gì đổ mồ hôi nha? tức thì giọng nói âm trầm vang lên.
“ Uyển Nhi, cô nói thật đi?
“ Tiến sĩ, anh muốn tôi nói cái gì?:“ Uyển Nhi rứt khoát hỏi lại.
Quân Ngôn Lục siết chặt người cô hơn, hắn nhìn thẳng vào mắt Uyển Nhi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“ Cô đã làm gì tôi? cô có bệnh lây nhiễm đúng không?
Khóe miệng cô giật giật, tên nam chủ này không phải bị bệnh nghề nghiệp tới mức. Nghĩ ai cũng thần kinh giống hắn phải không?
Hắn mới là người có bệnh, lão nương làm gì có bệnh?
“ Tiến sĩ tôi chưa làm gì anh, tôi lại càng không có bênh. Người có bệnh là anh mới phải.
Quân Ngôn Lục trầm ngâm suy nghĩ một lúc, lâu sau nới mấp máy mở miệng. Bàn tay buông lõng cô ra.
“ Ừ! Chắc chắn là tôi có bệnh.
Uyển Nhi:“.....”
Rứt lời hắn lại lấy thuốc trợ tim ra uống. Sau đó liếc mắt nhìn Uyển Nhi, thở dài một hơi. Thần sắc lúc này của hắn cực kì hoang mang.
Hắn có kiểm tra qua, nhưng không tìm ra bệnh.Trái tim ngược lại rất khỏe mạnh, chỉ là tư vị kia có chút khó chịu nhưng hắn lại không ghét bỏ.
_________________
Truyện chỉ được đăng trên app “ Medoctruyenchu. Net “
- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB “ My Phạm ( Tiểu Đào Đào)
______________________
Uyển Nhi thấy hắn vẫn còn ngây người, cô liền đứng dậy. Đêm qua mơ được ăn tôm, sáng nay lại rất đói.
Cô đẩy người hắn ra một đêm, hơi nghiêng đầu lại mĩm cười xinh đẹp.
“ Tiến sĩ Quân, tôi đói rồi đi ăn trước đây. Còn anh có bệnh thì nhanh chóng chữa đi.
Rứt lời cô xoay người bước ra khỏi phòng, của Quân Ngôn Lục. Còn không quên vẫy tay chào tạm biệt với hắn.
Quân Ngôn Lục:“.....”
Khi hình bóng của cô đã khuất hẳn. Lúc này hắn mới hồi thần, môi mỏng nhếch lên. Lười biếng tiến lại gần bàn đừng đồ phẫu thuật.
Hắn không tin không trị được căn bệnh này. Không nghĩ nhiều, tự mình tiêm chất gì đó vào người, cánh dai rạch một đường dài.
Sau đó khử trùng băng bó lại, vứt áo khoác blouse trắng nhiễm máu vào thùng rác. Nháy mắt toàn thân sạch sẽ, tới hơi thở cũng phi thường sạch sẽ.
Mấy ngày trôi qua, Quân Ngôn Lục luôn tìm mọi lí do để hành hạ Uyển Nhi. Nhưng cô đáp lại hắn là nụ cười xinh đẹp, dửng dưng như không.
Hắn bảo cô mổ bụng tang thi, cô nghe lời hắn cũng mỗ. Còn đao pháp tiến bộ không ít, thi thoảng cô sẽ hỏi những câu khiến hắn nghẹn họng.
“ Tiến sĩ Quân, thịt tang thi ăn có ngon không?
Quân Ngôn Lục:“...”
Lúc này hắn đang định đáp lại rằng, thịt thối rữa ăn có ngon không? bắt giác có người hớt hãi chạy vào báo cáo.
“ Tiến sĩ, tiến sĩ... có chuyện rồi.”
“ Ừ “ nói đi:“ Hắn vẫn trấn định trả lời lại.
“ Hai vật thể thí nghiệm, ba ngày trước ngài cho thả khí gas “ Không ngủ “ vào. Tới bây giờ hắn và nữ nhân không tay chân kia đã biến mất.
“ Chúng tôi không hề mở cánh cửa đó ra, cửa vẫn luôn trong tình trạng khóa trái.
Uyển Nhi nghe thấy vậy, âm thầm thở dài. Cô quên nói cho Quân Ngôn Lục biết, Chu Linh có không gian linh tuyền dạng nhỏ trên chiếc vòng tay của cô.
Mà tên nam chủ còn bơm khí gas không ngủ kia vào, thì chắc chắn hắn có ý thức. Liền trốn vào không gian thôi.
Thoáng chốc nơi trái tim của cô nổi lên hận thù, không thể kiềm chế nổi. Quân Ngôn Lục tinh ý, phát hiện ra tia u ám ơi đáy mắt của cô.
Hắn vẫn trấn định, làm như không để ý tới. Lãnh đạm mở hướng người vừa vào mở miệng
“ Biến mất thì biến mất, “
“ Hả? “ người vừa rồi ngơ ngác, không biết phải làm sao. Đánh ngu ngơ rồi đi.
Quân Ngôn Lục, híp đôi mắt đào hoa nhìn Uyển Nhi:“ Cô không trách tôi sao? “
“ Sao tôi phải trách anh? Chỉ cần anh không mở phòng kia ra, thì hắn không thể đi đâu được.
“Vã lại, hắn chạy tới chân trời tôi cũng bắt hắn lại được:“ Uyển Nhi tự tin lên tiếng.
“ Ồ “ cô lấy đâu tự tin đó?
Quân Ngôn Lục cong môi mỏng, lời nói tràn đầy hứng thú với Uyển Nhi. Hắn rất tò mò, nữ nhân này lấy đâu ra loại tự tin kia?
“ Suỵt! bởi vì hắn đánh không thắng tôi.
“ Tôi quên không nói cho anh biết, hắn có vòng tay không gian.
“ Cái này cũng dược xem như một dạng dị năng.
“ Chỉ cần ý thức của hắn thanh tỉnh, sẽ dễ dàng chốn vào trong không gian đó.
Quân Ngôn Lục khẽ gõ gõ ngón tay lên bàn. Hắn vẫn chưa tin lời cô nói lắm, nếu cô có vòng tay không gian. Sao còn đưa cho nam nhân kia.
Uyển Nhi nhìn ánh mắt của hắn liền hiểu Quân Ngôn Lục đang nghĩ gì. Cô tiếp mở miệng giải thích.
“ Cũng vì chiếc vòng này, em gái muốn giết tôi. Hắn cũng ra tay ngầm muốn tôi chết.
“ A “Thật là ông trời có mắt, không muốn cho tôi dễ dàng chết như vậy. Anh nói xem, là tôi cao số đúng không?
Quân Ngôn Lục nhìn vào gương mặt tươi cười kia, nhưng lại chưa đựng bao nhiêu bi thương lẫn hận thù.
Hắn chợt nhận ra, ngay từ đầu nữ nhân này chưa từng nói dối hắn bắt kể một câu nào.
Hắn cũng nên thử tin tưởng nữ nhân này, còn vị thí nghiệm kia có không gian. Rất đáng để giải phẫu.
Quân Ngôn Lục vươn tay lấy bộ đàm. Đưa lên miệng nói.
“ Phòng thí nghiệm vẫn khóa,không có lệnh của tôi không ai được phép mở. Tiếp tục bơm khí Gas vào.