Uyển Nhi vận khinh công, bay lại vào Tô Gia Trang, Tìm kiếm nơi ở của Tô Mộ Hàn ở só sỉnh nào!
Vòng qua lại tầm Nữa khắc cuối cùng cũng tìm ra, Phòng của hắn nằm ở phía tây, được bao bọc giữa một rừng trúc. Uyển Nhi tới gần, hương trúc đánh thẳng vào mũi cô, khiến cô thoải mái không ít,
Uyển Nhi tự bế khí của bản thân, nhẹ nhàng phản phất như lông vũ,nhìn lén Tô Mô Hàn.
Lúc này Tô Mộ Hàn đang tắm rửa, Gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt tỏa ra từng đường nét, Mày Kiếm mũi thẳng, làn da màu đồng tà mị. Cơ bắp thì khỏi phải nói đi.
Uyển Nhi vừa ngắm cảnh đẹp ý hay, vừa lau nước miếng, một khắc sau âm thanh băng lãnh vang lên, tới nỗi đau óc.
“ Người đã tới, cớ sao còn nhìn lén bổn giáo tắm?
“ Hắn biết lão nương tới sao? Không phải chứ cư nhiên lại lợi hại như vậy?
[...] Ta nói Tiểu tỷ tỷ rồi, nam chủ rất lợi hại tỷ lại luôn miệng chê ngốc đi
“ Lão nương phải hỏi rõ hắn!
“ Thất lễ rồi! Tại sao giáo chủ lại biết ta đến? “: Uyển Nhi cố gắng cho giọng trầm thấp hết mức đi.
“ Tô Mộ Hàn lãnh đạm như nói Chuyện phiếm với bằng Hữu
“: nơi đây của Bổn Giáo chỉ có hương Trúc, nay lại tỏa mùi hương sen, bất quá là ta đoán mà. Không ngờ có người thật?
( “Đệch tại cái thân thể quá thơm này mà ra.” Hừ “)
“ Uyển Nhi “: Tại hạ là Lâm Phong, nay cùng đường không nơi dung thân, không biết nơi Giáo chủ còn cần chân chạy vặt hay Không?
Tô Mộ Hàn suy nghĩ, Vị thiếu niên anh tuấn này, Đi vào còn bổn giáo khiến hắn không phát hiện ra, chắc chắn là võ công hơn người.
Đúng lúc hắn vừa xử trí xong Huyết Sát Mẫu Đơn, cánh tay trái còn thiếu...... Nhưng người mới gặp vẫn không đáng tin.
“ Khụ~~~ Bổn giáo người tài luôn thiếu, nhưng sao Ta phải tin ngươi đây?
“ Uyển Nhi “: Oh “ Bất quá ngươi làm gì mới tin đây?
Tô Mộ Hàn như nghĩ ra được điều gì thú vị, bèn gật đầu cười cười.
“: Nếu ngươi dám nuốt Bách Độc Đan này, ta cho ngươi Thời gian Một tháng giết chết vị Minh Chủ Nhược Duẫn Minh.
“ Bổn giáo sẽ cho ngươi thuốc giải “ Làm phó giáo bên người ta! Không biết Lâm Phong công tử có đồng ý?
“ Lão Nương biết ngay! Hắn là muốn độc chết lão nương.....
“ Bất Quá hắn bảo lão nương đừng nói nuốt độc, mà ăn độc thay cơm lão nương cũng phải làm.
“ Ai bảo hắn là nam chủ”
“ Nam chủ phải sủng. Phải nghe lời, hắn nói gì đều đúng. Làm gì đều đúng.
[...] Tiểu tỷ tỷ tự tẩy não mình là đúng. Rất khá.
“ Uyển Nhi “: Được Rồi, Ta chấp nhận “ Uyển Nhi không nhanh, không chậm mà nuốt lấy độc dược vào thân.
Tô Mộ Hàn, thấy hành động rứt khoát Của Cô thì rất hài lòng. Hắn tốt bụng còn nhắc nhỡ cô.
“ Lâm Phong Công tử,còn một tháng tính từ bây giờ, nếu trong một tháng Lâm Phong công tử không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị độc ăn mòn nội lực, nổ tung mà chết...
Uyển Nhi hơi Bất mãn lên tiếng
“: Giáo chủ, không cần nhắc từ chết hay Nghĩ ta không làm được. Như vậy sẽ nản lòng binh~~~~
Tô Mộ Hàn, muốn phì cười. Vị Lâm Phong Công tử này thật thú vị, nuốt độc mà như ăn kẹo. Giết vị Minh chủ kia không dễ dàng gì! Vậy Mà thoải mái nhận lời như không?
( Ting ---- Độ Hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 10% tiểu tỷ tỷ cố lên)
“ Đệch, lão nương nuốt độc mà hắn chỉ cho có 10% quá keo kiệt rồi.
[.....] Nghiệm vụ lần này tiểu tỷ tỷ có 1 tháng để hoàn thành.... Ai bảo tiểu tỷ tỷ ngu xuẩn nuốt độc.
“ Lo lắng cái gì? Bất quá không giết được thì lão nương nhờ Hệ Thống ngươi giải độc.
“ Tiêu dao thiên hạ này, nhàn nhã ăn cả thế gian.
“ Nghiệm Vụ thất Bại thì thất bại “” Hừ “
[...] Tiểu tỷ tỷ, không thể nghiêm túc dù chỉ một phút hay sao?
“ Lão Nương đang rất Nghiêm túc “
- -------_-------
Uyển Nhi được dẫn tới phòng của cô, cũng nghe phong phanh được vài truyện. Trên dưới Ám Huyết giáo được chia làm 4 tổ đội.
Thuộc hạ của Tô Mộ Hàn đều là mỹ nữ lãnh huyết, vô tình như người máy, duy nhất chỉ có mình hắn là cái nam nhân.
“Đúng là số hưởng a~~~ mỹ nhân trước mặt không thích lại đi thích vị Nhược Lan Lan,không tài không đức kia?
Cô di rời thân thể mình lên giường ngủ một giấc, đêm nay làm quá nhiều cô còn chưa ăn cái gì đâu.
Uyển Nhi nói ngủ, là ngủ tới tận quá trưa của ngày hôm sau, tới khi bụng reo lên mới chịu dậy.
Cô lười biếng chống tay ngồi dậy, thì một Tiểu mỹ nhân tiến vào, cung kinh mà hỏi?
“ Tham kiến Công tử, Nô tỳ là Thược Dược nô tỳ hầu hạ bên người công tử. Công tử muốn ăn gì?
“ Vị Thược Dược này nói một hồi, nhưng Mặt đơ! Nhìn không ra cảm xúc gì?
“ Ừ. Làm phiền Mỹ Nhân như Thược Dược cô nương rồi, cứ xem Lăm Phong ta là bằng hữu, không phải chủ nhân và nô tì gì đó đâu?
Thược Dược lúc này mới lén nhìn Uyển Nhi, gương mặt anh tuấn tà mị, khắp người phong lưu phóng thoáng, động tác Phong Hoa tuyệt Đại. Khiến cô không nhịn được mà đỏ mặt tim đập nhanh.
Nhưng giọng Nói vẫn Âm lãnh, cố nhịn cảm xúc bát nháo trong lòng! “ Đây là lệnh của Giáo chủ! Thược Dược không dám trái.
“ Thôi được rồi, bất quá thược Dược cô nương làm cho ta một Con gà nướng và Một bát chè hạt sen.
“ Vâng “.
Thược Dược, Nhanh chóng nhận mệnh cúi đầu che khuất Gương Mặt đỏ hồng mà rời đi.
Uyển Nhi lục lọi cốt truyện phát hiện, truyện sắp sửa hết rồi!! Sau khi một tháng sau, Đại Hội Minh chủ, Tô Mộ Hàn sẽ gặp Nhược Lan Lan.
Vậy là cô còn một tháng để Hoàn thành và xoát hào cảm! Mẹ thời gian gấp tới vậy? Bắt lão nương sao mà xoát cho kịp đây.
“ Hệ Thống mi có thể tới lúc đó. Ngăn cản Tô Mộ Hàn và Nhược Lan Lan gặp nhau được không?
[...] Ách~~ Cái này quá dễ với ta rồi tiểu tỷ tỷ, tỷ tỷ yên tâm mà xoát hào cảm đi.
- ----------Và bắt đầu Cốt truyện được đi theo khuynh hướng khác “ Hắc Hắc “ ---------
Trong sơn trang của minh chủ
Nhược Lan Lan được Cha Sắp sếp cho một mối Hôn sự với con Trai Dược Vương cốc, một tháng sau cử hành hôn lễ.
Nhược Lan Lan, theo nô tì ra bên ngoài Đại sảnh. Một nam tử trung niên sắc mặt Âm trầm, khắc lên việc đã trãi qua nhiều sự đời.
“ Cha~~~, Nhược Lan không đồng ý mối hôn sự này. Xin cha đừng ép buộc nữ nhi.
“ Nhược Duẫn Minh đập Bàn gầm lên “: Hồ nháo, hôn sự do cha mẹ đặt, không phải do con tự mình quyết định là được.
“ Ngoan ngoãn ở trong Sơn trang. Một tháng sau xuất giá.! “ Hừ “
Nhược Lan Lan uất ức, khóc lóc ôm mặt chạy đi.
Không biết Vô tình hay cô ý. Nhược Lan Lan khônh đồng ý với mối Hôn sự này, mà trốn khỏi Sơn trang ngay trong đêm, tới Hạ Châu Tiêu dao Giang hồ, tiện thể Đào Hôn.
Phải nói Nhược Lan Lan này là ngây thơ hay bị hư não. Võ Lâm Minh chủ tổ chức ở Hạ Châu, Cô ta trốn như vậy để làm gì nha?