[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi

Chương 137: Chương 137: Nam Chủ Thỉnh Nhặt Liêm Sĩ Lên 4




Bên trong Ám Huyết giáo. Tô Gia Trang.

Uyển Nhi đã ở đây hai ngày, từ đêm hôm đó, cô cũng không gặp được Tô Mộ Hàn mà xoát hào cảm.

Thế nên không ngồi đợi chết nữa. Cô quyết Định Đi tới Hạ Châu để Giết Nhược Duẫn Minh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô giết người.

Cô nhớ hồi ở Mạt Thế, cô giết zombies như giết Rơm... Không lẽ lại đi sợ một lão già Minh Chủ kia?

[...] Tiểu tỷ tỷ, Zombies và người khác nhau.

“ Khác chỗ quái nào. Ngoài thối và không thối đâu.

[...]......? “....”

Uyển Nhi, nhanh chóng thu xếp một ít đồ dùng. Và thứ quan trọng nhất là ngân phiếu và bạc trắng. Có thứ này thì mới tiêu dao giang hồ, ăn cả thiên hạ được.

Cô thu xếp ổn thỏa, báo cho Tô Mộ Hàn một câu rồi rời đi khỏi Tô Gia Trang.

Uyển Nhi tính toán, Từ Tô Gia Trang tới Hạ châu mất khoảng 5 ngày đường. Giết xong Nhược Duẫn Minh thế là cô còn 23 ngày để rong chơi,

Uyển Nhi mua một con hắc mã khỏe khắn. Đối với cưỡi ngựa cô thập phần phấn khởi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cho cưỡi ngựa đâu.

Uyển Nhi mặc đơn giản, một bộ Hắc bào của Diêm Vương ca ca. Tóc vẫn được búi gọn lên, đi thêm đôi giày độn khiến cô cao tầm 1m7,đủ anh tuấn đủ tiêu sái, cô mới xoay người nhảy lên ngựa, một mạch rời đi.

Các Mỹ Nhân trong Tô Gia Trang nhìn Uyển Nhi rời đi với ánh mắt lưu luyến, lo sợ.

Tô Mộ Hàn, nghe Uyển Nhi Muốn rời đi làm nghiệm vụ, thì hắn cũng hứng thú rời đi theo Uyển Nhi, lấy cái cớ là giám sát.

Nhưng thật ra ở Tô Gia Trang trên dưới giáo chúng đều mặt đơ, không có ai thú vị hơn Uyển Nhi, nên Tô Mộ Hàn quyết tâm đi theo.

- ---------------

Uyển Nhi đi ròng rã một ngày đường, cô mệt mỏi nghỉ chân tại một trấn nhỏ. Tìm một khách điếm nào đó gữi ngựa và thuê một căn phòng.

“ Tiểu nhị thấy Một vị công tử nho nhã, tuấn dật liền tiến lên miền nở đón chào “: Xin hỏi! Vị công tử này thuê phòng hay ăn cơm.

“ Thuê một phòng thượng đẳng. Nhớ cho ngựa của ta ăn “: nói xong cho thưởng cho tiểu nhị một lượng bạc.

Tiểu nhị được thưởng bạc. Miệng cười không khép Lại được. Nhah chóng thu xếp phòng cho cô, rồi cho ngựa ăn luôn.

Uyển Nhi lên phòng, tắm rửa một hồi. Nằm nghĩ ngơi lấy sức, lát còn càn quét mấy khu phố ở trấn này.

Uyển Nhi dọc theo con đường, đi hết hàng này quán nọ, ăn mãi cũng chỉ lưng lửng bụng. Thì Âm Thanh Hệ Thống Vang Lên.

[...] Có tin tốt lành cho tiểu tỷ tỷ đây.

“ Có Rắm~ mau thả.

[...] Tiểu tỷ tỷ không thể lịch sự một chút được à. Nam Chủ đang rất gần tiểu tỷ tỷ. Có vui không? Tin tốt phải không nào.

“ Vui cái Rắm! Nhất định là hắn tới giành ăn với lão Nương ta.

“ Đâu, hắn nơi nào, sao lão nương không thấy? Không hề thấy thanh niên soái ca nào.

“ Lão nương chỉ thấy một tên ăn mày xấu xí. Treo bảng bán thân chôn cha.

[...] Bingo tiểu tỷ tỷ đoán đúng rồi. Nam chủ đấy, hắn đang ngụy trang theo dõi tiểu tỷ tỷ.

“ Sặc... Tên nam chủ này, là đang tự nhục bản thân đây mà, lão nương lại muốn xem hắn muốn giở trò gì?

Uyển Nhi đi lại gần Tô Mộ Hàn đang ôm cái xác người đàn ông, khóc tới thảm thương. Nếu không phải cô được Hệ thống nhắc, thì cô đã tin hắn bán thân chôn cha rồi.

Còn Tô Mộ Hàn theo dõi Uyển Nhi, hắn thấy cô ăn độc rồi, mà vẫn dửng dưng tiêu sái ăn uống, lâu lâu thấy cô nương nào có nhan sắc, Lại thả tia điện.... Đúng là rất ra dáng một công tử phong lưu.

Uyển Nhi bước tới gần Tô Mộ Hàn, cô khẽ lên tiếng.

“ Khụ~~ Ngươi là bán Thân chôn cha? Ngươi xấu xí như vậy.... Định bán giá bao nhiêu?

Cả Thân Tô Mộ Hàn cứng đờ. Tên Lâm Phong này dám cả gan nói giáo chủ như hắn xấu xí.

Bất quá hắn hồi thần lại, bây giờ là hắn đang ngụy trang, nên thuận thế diễn nhập vai.

“ Đúng vậy vị công tử này mua ta đi. Tuy ta xấu xí nhưng sức khỏe tốt. Chuyện gì cũng làm được.

“ Uyên Nhi: “ OH. Vậy ngươi ước lượng xem bao nhiêu bạc. Ta tri

Tô Mộ Hàn Suy nghĩ một chút, định nói 50 lượng. Nhưng sợ cô không đủ bạc liền giảm xuống còn 5 lượng.

“ Ta... Ta bất quá 5 lượng không hơn không ít! Tô Mộ Hàn cố gắng tỏ ra đau buồn bi thương.

Uyển Nhi thiếu chút nữa cười thành tiếng. Cô cố nhịn cười tới đỏ mặt. Đường Đường là giáo chủ Ám Huyết Giáo, giang hồ nghe tên sợ mất mật. Nay lại bán thân có 5 lượng.

Chuyện tốt như vậy, lão nương không làm là đồ ngu. Thu nhận trước từ từ chỉnh hắn sau.

“ Được 5 lượng bạc ta trả. Nhưng ta chỉ có một điều kiện duy nhất. Đó là nghe lời Ta.

“ Tô Mộ Hàn”: Gật đầu đồng ý.

“ Lão Nương tò mò, hắn là kiếm đâu ra cái xác chết kia nha.

Tô Mộ Hàn xin cô được về chôn cất cha, sau đó sẽ tới khách điếm tìm cô. Uyển Nhi thoải mái đồng ý. Hắn muốn diễn thì cô phụ họa. Bất quá dọc đường là hắn theo cô nha.

Uyển Nhi lén theo dõi Tô Mộ Hẳn bế cái xác người đàn Ông vào hẻm nhỏ. Đập vào mắt cô là cái xác đó, sau khi vào hẽm tự nhiên đứng dậy, cung kính với Tô Mộ Hàn rồi vận khinh công bay mất.

“ Đệch! Nam nhân đều là kẻ dối trá.

“ Vẫn là các tiểu cô nương đáng tin hơn, hừ tên lừa gạt lão nương mất 5 lượng bạc trắng.

“ Lát hắn tới lão nương sẽ xử đẹp hắn “

Uyển Nhi nhanh chóng về khách điếm, chờ Tô Mộ Hàn tới nộp mạng. Rất nhanh chóng, xế chiều đã thấy Tô Mộ Hàn tới tìm cô.

Cô liền nghe thấy tiếng ồn ào của Tiểu Nhị Và Tô Mộ Hàn ở bên ngoài.

Bên ngoài có tiếng ồn ào la hét: “”Tại sao không cho ta vào trong phòng, Ta là bằng hữu của vị công tử bên trong đó!. Âm thanh rất bình thường, hoàn toàn không nghe ra giọng nói âm lãnh của Tô Mộ Hàn.

Tiểu nhị bất mãn khi thấy Tô Mộ Hàn toàn thân rách rưới tỏa mùi hôi: “”Ta nói, cho ngươi biết đừng hòng gạt ta, nhanh ra ngoài cho ta ~~~

Uyển Nhi cong khóe môi cười, vươn tay mở cửa ra.

Tô Mộ Hàn và tiểu Nhị đều đứng ngoài cửa, cùng lúc quay đầu nhìn về tới Uyển Nhi.

Tiểu Nhị nhanh chóng khom lưng với Uyển Nhi ra sức giải thích “: Phiền tới vị công tử này rồi!

“ Tên ăn mày này một mực nói bằng hữu Của công tử, kiên quyết xông vào. Bất quá bây giờ tôi sẽ đuổi hắn đi.

Uyển Nhi thật muốn cười vào mặt Tô Mộ Hàn. Hắn bây giờ xác định dịch dung, trên người lại rách rưới bẩn thỉu, không nhìn ra đâu là giáo chủ oai phong lẫm liệt a~~~

“ Tô Mộ Hàn “: Không Muốn....Ta là....

Không đợi Tô Mộ Hàn nói hết câu, Uyển Nhi nhanh chóng cướp lời giải thích cho Tiểu nhị.

“ Không cần đuổi~~ Hắn xác định là người hầu ta mới mua trở về! làm phiền tiểu nhị rồi, cầm lấy bạc này đi uống trà đi.

Lúc này Tiểu Nhị mới hòa hoãn cầm bạc rời đi. Mặc kệ luôn Tô Mộ Hàn.

Tô Mộ Hàn cả sắc mặt đơ như tượng. Cư nhiên hắn là giáo chủ, nay bị Tên Lâm Phong Này xem như người hầu mà sai sử......?

“ Ngươi còn không vào tắm rửa đi, trên người ngươi rất hôi.

Lúc này Tô Mộ Hàn mới hồi thần, nhanh chân bước vào trong phòng.

“ Thất lễ rồi! Ta tên là Mộ Hàn Mẫu thân đã mất cách đây 10 năm. Còn phụ thân ta mới mất.

“ Bất quá đa tạ công tử ra tay, xin hỏi công tử quý danh là gì? Giọng của hắn vô cùng thanh khẩn..

Uyển Nhi, mặc kệ hắn vẽ đường bịa chuyện, cô chỉ thong dong trả lời, tiện thể thay tên luôn cho Tô Mộ Hàn.

“ Ta Là Lâm Phong, cha mẹ trên kinh thành. Bất quá ta đã mua ngươi.

“ Bây giờ ngươi là người hầu bên cạnh Ta. Tên Mộ Hàn của ngươi nghe rất trướng tai. Từ bây giờ ngươi tên là Phúc Tử.

Tô Mộ Hàn trợn ngược mắt, đây là lần đầu có người chê tên hắn trướng tai, còn đổi luôn tên họ của hắn. Tên Lâm Phong Này lá gan quá lớn rồi.

Tô Mộ hàn không phục mà hỏi lại “:Tại sao công tử lại thay tên của Ta! ta cần lý do?

“ Oh, vì tên Của ngươi giống với vị bằng hữu của ta. Nhưng người đó tuấn dật phi phàm, quý khí tài giỏi hơn người.

“ Chứ không tầm thường như ngươi, nên tốt nhất đổi tên~~~:: “ Uyển Nhi không ngại phiền mà nói. Có cơ hội là phải xoát hào cảm ngay.

Vừa rồi Tô Mộ Hàn còn tức giận, nhưng nghe được lý do của cô thì hắn vui vẻ trở lại.

Chắc chắn là Tên Lâm Phong đang khen hắn. Quả là có mắt nhìn người. Không uổng hắn tin tưởng.

( Ting --- Độ hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 20%)

Đợi Tô Mộ Hàn Tắm xong, thì Tiểu nhị vừa đúng lúc bày một bàn đồ ăn, đầy đủ hương Vị lên

Uyển Nhi Tác phong đẹp mắt, ngồi xuống dùng cơm. Cô tốt bụng lên tiếng.

“ Phúc Tử, cũng ngồi xuống dùng cơm đi” không nguội hết.

Tô Mộ Hàn bị gọi là Phúc Tử Còn chưa quen. Cả thân cứng ngắc ngồi xuống ăn cơm. Lúc này hắn mới nhìn kỹ Tên Lâm Phong này.

Gương mặt xinh đẹp tuấn dật tới tà mị, hàng mi dày dài cong vút. Chiếc mũi cao nhỏ thanh tú, đôi môi đỏ hồng chúm chím.

Nếu như cho Tên Lâm Phong Này mặc đồ Nữ Nhân. Sẽ là một vị mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc, thế gian khó ai sánh bằng.

( Ting --- Độ hào cảm của nam chủ +10% bây giờ là 30% tiểu tỷ tỷ siêu giỏi)

Uyển Nhi bị Âm thanh hệ thống vang lên, khiến động tác ăn dừng lại. Nhìn lên Tô Mộ Hàn.

“ Khụ~~ Phúc tử ngươi ăn đi. Nhìn ta làm gì? Ta biết ta anh tuấn, nhưng ta thích nữ nhân.

“ Không thích nam nhân”:

Tô Mộ Hàn bấy giờ mới tỉnh trong ảo tưởng của mình.

“ Ăn.. Chứ.... Ăn chứ, chẳng qua là ta đang tưởng nhớ cha.

Uyển Nhi mắng trong lòng “: Đồ lừa gạt

Còn Tô Mộ Hàn thì “: Tự luyến... Siêu cấp Tự Luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.