Uyển Nhi cười cười tiến lại gần Nam Cung Hàn, cô vươn tay ra kéo vạt áo hắn xuống. Bị kéo mạnh bất ngờ, Nam Cung Hàn nghiêng đầu gần với miệng nhỏ của Uyển Nhi, lắng tai nghe nàng nói.
Cô nhẹ nhàng du dương, nói thì thầm vào tai hắn.
“ Vị tỷ tỷ nhiều lông kia nói:“
“ “ Ngươi có biết vì sao trên dưới Tống Gia đều bị xử trảm hay không? Là do ta, sắp đặt tất cả đấy...Kể cả tôn tử duy nhất, mẫu thân ngươi. Trên dưới Tống gia đều bị trảm. Máu chảy thành sông.
Uyển Nhi nói rất thản nhiên, giống như thể không phải chuyện của mình. Còn hứng thú nói cho hắn nghe.
Nam Cung Hàn kinh ngạc trưng lớn hai mắt, tay hắn bất giác nắm chặt eo Uyển Nhi lúc nào không hay. Nàng ấy dùng ngữ điệu này nói, chẳng khác gì người dưng không hề hay biết gì chuyện của Tống Gia.
Lúc này nếu người ngoài nhìn vào, thì sẽ nghĩ hắn đang dùng tư thế thân mật để sủng ái Uyển Nhi. Hồi lâu sau Uyển Nhi buông bỏ vạt áo hắn ra, đô đô miệng lên tiếng trách móc.
“ Tiểu Trư ngươi thả ta ra, thật đau:“
Nam Cung Hàn giật mình bỏ tay ra, hắn cố gắng quan sát Uyển Nhi thêm một vòng, có phải hay không nàng ấy đang ngụy trang.
Nhưng càng nhìn càng không rõ. Vài giây sau Uyển Nhi rưng rưng nước mắt, chớp chớp ủy khuất nhìn hắn.
“ Tiểu Trư ~~ ngươi mau thả ta ra, ngươi không dẫn ta về sao? ta rất đói....
“ Yêu Phi, nàng đừng ngụy trang nữa. Nàng đã bị ta nhìn thấu rồi:“
Uyển Nhi hơi bộp chộp trong lòng, có phải hay không hắn nhìn ra rồi. Cô cố gắng giả bộ thêm một chút nữa. Căng cơ mặt ra, trừng mắt bẹp miệng nói với hắn.
“ Tiểu Trư! Trò ngụy trang là gì? ngươi có cùng ta chơi hay không?
“ Ngươi định nuốt lời sao? Không phải ngươi nói, chỉ cần ta nói vị tỷ tỷ nhiều lông kia nói gì, ngươi liền chơi với ta...
“ Thục Phi thật sự nói với nàng như vậy?:“ Nam Cung Hàn lên tiếng hỏi lại.
Uyển Nhi gật gạt đầu xác thực, vẻ mặt chân thành thuần khiết. Nhìn không ra một tia dối trá nào.
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin liên hệ FB: Phạm My (Tiểu Đào Đào)
Thấy thái độ Uyển Nhi thành khẩn như vậy, Nam Cung Hàn cau mày suy nghĩ. Không lẽ Tư Đan Hề cũng nghĩ Tống Uyển Nhi giả mất trí? Nên mới nói những lời như vậy?
Nam Cung Hàn lại đảo mắt quan sát Uyển Nhi. Quả thật tình cảnh kia hắn có nhìn thấy. Chỉ là Tư Đan Hề thì thầm vào tai Uyển Nhi, thì nàng ấy vẫn ăn ngon lành, không bộc lộ ra một tia khác lạ gì.
Suy nghĩ thấu đáo Nam Cung Hàn bỏ tay ra khỏi eo Uyển Nhi, tiến về phía trước hai bước.
Thấy hắn rốt cuộc cũng bỏ tay, Uyển Nhi ủy khuất trừng mắt lên tiếng.
“ Tiểu Trư! Đây không phải nhà của ta. Ngươi có thể đừng nhốt ta nữa, hãy thả ta đi có được không?
“ Tha không thích tỷ tỷ xấu xí nhiều lông kia. Ta cũng không thích Tiểu Trư, ngươi. làm ta đau.
Nói xong Uyển Nhi xoay người chạy đi mất. Nam Cung Hàn giật mình vươn tay ra định nắm, hắn cũng không hiểu sao mình lại hành động như vậy.
Giống như chính mình đã bỏ lỡ thứ gì đó rất quan trọng. Nam Cung Hàn ngước mặt lên bầu trời xanh, hắn thở dài..
Liệu hắn làm như vậy là sai sao? Trảm trên dưới Tống Gia, bây giờ duy nhất chỉ lưu lại nàng ấy. Thần trí không rõ.
Hắn thả nàng đi,liệu nàng ấy sẽ sống ra sao? Trong khi dung mạo bị hủy, thần trí như hài tử... cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nàng ấy sẽ không nhớ gì. Vô lo vô tư, sống một cuộc sống an nhàn.
Nam Cung Hàn híp mắt nhìn dáng người nữ nhân tung tăng chạy đi. Hắn khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm...
“ Xem như Trẫm thiếu nợ Tống Gia nàng, Trẫm sẽ bù đắp cho nàng. một cuộc vô lô vô nghĩ.
Nam Cung Hàn chắp tay sau lưng, bước chân thong dong trở về Ngự Thư Phòng. Hắn gọi ám vệ trở lại, lên tiếng ra lệnh.
“ Tra cho Trẫm, bắt bằng được thích khách ám sát Yêu Phi. Khiến nàng ấy hủy dung.
“ Trẫm cho ngươi 3 ngày, nếu 3 ngày không tra ra. Đem đầu tới gặp trẫm.
“ Rõ:“ Âm thanh không một chút cảm xúc nào, của ám vệ vang lên. Thoắt cái đã không còn hình bóng ai ở trong Ngự Thư Phòng.