- -3---#Tiểu Đào Đào.
Lúc này Uyển Nhi giả bệnh sắp chết cũng không yên, đã không được tên Hoàng Thượng kia yêu thương thì thôi đi.Thân thể này còn yếu đuối như vậy, còn có cái đầu ngu ngốc.
Cũng phải khen nữ chủ, tính toán chu toàn. Không giết chết được Nguyên Chủ thì vẫn hủy dung, quả thật cao tay.
Uyển Nhi đau đầu thở ra một hơi.
[...] Tiểu tỷ tỷ, không phải tỷ còn có bổn hệ thống ta sao? tỷ còn lo sợ cái gì?
“ Lão nương không lo sợ, mà lão nương thấy phiền.
[...]“.....”
“ Hệ Thống, lão nương muốn đổi hồi nhan đan và dưỡng nhan đan.
[...] Tiểu tỷ tỷ, do hệ thống đã nâng cấp, nên bây giờ không bán mấy thứ đồ sơ cấp đó.
[...] Tiểu tỷ tỷ muốn phục hồi gương mặt lẫm tu bổ, thì tốn 10000 điểm kinh nghiệm...
“ Lão nương biết ngay, mi không bao giờ từ bỏ cơ hội làm tiền lão nương.
“Được rồi trừ, trừ đi.
[...] Tiểu tỷ tỷ có muốn ta giải luôn tuyệt dục tán hay không?
Uyển Nhi suy nghĩ một hồi, cô rứt khoát từ chối.
“ Không, dù sao lão nương không ưa cái tên nam chủ kia. Càng không muốn có hài tử với hắn.
“ Chỉ cần lão nương xoát đầy hảo cảm là được, không cần phải chấp nhận bên hắn có phải không?
[...]Đúng vậy, chỉ cần tiểu tỷ tỷ xoát hảo cảm là hoàn thành nghiệm vụ.
Lúc này Uyển Nhi mới nhẹ nhõm đi một ít, cô nhẹ nhàng niết ngón tay lên gương mặt được băng kín vãi. Cảm giác không còn đau đớn nữa, cơ hồ còn rất dễ chịu.
Khoảng chừng nữa canh giờ sau, Hải Đường và Thiên Lý cũng mời được thái y tới chuẩn bệnh.
Thái Y cẩn thận vén hờ bức màn cột chỉ vào tay Uyển Nhi bắt mạch. Vẻ mặt thái y không mấy khả quan.
“ Yêu Phi nương nương thân thể hư nhược, tâm trí không ổn định. Dung nhan sẽ để lại sẹo.
“ Có tỉnh lại được hay không, phải xem ý trời. Hơn nữa, dù có tỉnh chắc chắn mất đi phần kí ức.
Nghe tới đây, Hải Đường Lẫn Thiên Lý lâm vào trạng thái ngưng trọng. Nhìn nữ nhân yếu ớt hôn mê trên giường.
Hiện giờ khắp hậu cung đều biết Uyển Nhi bị mất đi hậu trường vững chắc. Từ Quý Phi cắt phân vị xuống còn Yêu Phi, không được sủng ái, không khác gì lãnh cung là mấy.
Hơn nữa trong cung hiện tại, người được hoàng thượng sủng ái nhất. Chính là Thục Phi, độc sủng hậu cung.
Vì vậy đâu ai muốn ra sức giúp đỡ cho vị Yêu Phi thất thế tới đường cùng này.
Thái Y vừa rứt lời, ý định muốn rời đi thì Hải Đường khóc lóc níu giữ, miệng không ngừng cầu xin.
“Đường thái y, cầu xin ngươi nghĩ biện pháp cứu chữa cho nương nương của chúng ta...
“ Lão phu y thuật không cao, xin cáo từ:“Đường thái y lắc đầu, kiên quyết rời đi.
“ Nương Nương, người nhất định phải tỉnh. Người không thể mất trí được.
“ Nương nương, người không tỉnh thì nô tì phải bấm báo sao với tướng quân ở dưới suối vàng đây....
Uyển Nhi cảm nhận được, những giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống tay của mình. Trong lòng xoẹt qua tia ấm áp, vẫn có người hết lòng quan tâm lo lắng.
Cô định giả ngất thêm một vài ngày nữa, để tu bổ lại thân thể yếu đuối này. Ít nhất không bay nhảy được,thì phải cầm được đại đao để chém chết tên nam chủ kia.
“ Ọc~~ Ọc:“
Cái bụng trống rỗng bán đứng cô, Uyển Nhi nghĩ một hồi, xuyên qua cũng chưa có ăn cái gì. Hơn nữa thân thể này, có vẽ đã nhịn đói vài ngày.
“ Hải Đường, ngươi xem vừa rồi ta nghe thấy, bụng của nương nương reo?
“Có phải nương nương đói rồi phải không? Thiên Lý ngươi ở đây chăm sóc cho nương nương. Ta đi hâm lại cháo trắng.
Nói xong, Hải Đường rời đi hâm cháo. Trong phòng chỉ còn lại Thiên Lý và Uyển Nhi. Cô hơi bất mãn, dù gì cũng là Phi vị sao có thể húp cháo trắng, không đủ lót dạ.
Lúc này Uyển Nhi không thể giả ngất được nữa, hai hàng mi khẽ run rẩy. Cất giọng nói yếu ớt lên.
“Nước.... nước....:“
“Nương.. nương nương....người tỉnh? người có nhận ra nô tì không?
Thiên Lý vội vã đặt câu hỏi, nàng ta sợ Uyển Nhi thật sự mất trí như lời Đường thái ý nói.
Trong đầu Uyển Nhi lóe lên kế hoạch,sao cô không mượn cớ này giả ngây ngu mất trí cho rồi. Nói không chừng lại có cơ hội xoát hảo cảm tên Nam Cung Hàn kia.
Dù sao nam chủ đối với nguyên chủ độ hảo cảm là 0, còn đối với Tư Đan Hề đã là 70. Việc Đường thái y chuẩn bệnh, chắc chắn nam chủ đã biết, mơ hồ còn nắm rõ tình hình.
Suy nghĩ thấu đáo, Uyển Nhi híp mắt lại nơi đáy mắt thoáng một tia giảo hoạt.
Thiên Lý giúp cô uống xong chén nước nhỏ. Thì ánh mắt dò xét lo lắng nhìn Uyển Nhi.
“ Khụ~~ Khụ! ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?:“ Uyển Nhi nhanh chóng vào trạng thái ngây ngô, giọng có chút khàn khàn vì giả ngất quá lâu.
“ Nương... nương... người, người không nhớ sao? nô tì là Thiên Lý... nương nương....
“ Xoảng:“
Hải Đường vừa bước vào đã nghe thấy Uyển Nhi hỏi như vậy, nàng ta đau lòng đánh rơi bát cháo. Vội vàng tiến lại bên mép giường.
Đôi con ngươi Uyển Nhi nhìn vào bát cháo bị đánh đổ dưới đất. Trong lòng cô tiếc nuối muốn chết, cô còn chưa có ăn qua cái gì mà.