Phùng Mặc trở lại phòng không bao lâu, thì Uyển Nhi lại vội vã đi xuống. Cô quên chưa nói, ngày mai sẽ tới Hứa Gia đâu.
“ Tiểu Nhi còn việc gì sao?: “ Bà Phùng lén lau nước mắt trên gò má, điều chỉnh lại sắc mặt. Bà không muốn cho con gái thấy mình khóc.
Uyển Nhi gật đầu,:“ Ba mẹ, ngày mai con muốn tới Hứa Gia chơi. Thiên Kỳ ca ca sẽ tới đón con.
Ông Bà Phùng nhìn vào ánh mắt của con gái, tràn đầy hạnh phúc. Ông bà không nỡ lòng từ chối.
Đành gật đầu chấp thuận, còn không quên dặn dò cô mang theo thuốc bên mình.
Uyển Nhi gật đầu, vâng dạ cho qua chuyện. Lúc này mới hài lòng về phòng.
Vừa mở cửa ra, đã thấy Hệ Thống Công Lược hiện ra trước mắt. Còn không quên ăn diện cho chính mình..
“ Hệ Thống, mi giữ hình dáng này được bao lâu?:“ Uyển Nhi cũng có chút tò mò hỏi.
[...] Tiểu tỷ tỷ, ta giữ được rất lâu nha. Tùy theo ý thích của ta thôi.
[...] Tỷ tỷ nhìn xem, có phải tỷ cũng thích ta rồi hay không?
“ Xì~~nhàm chán, lão nương không thích hệ thống dỏm như mi. Lăn cho lão nương đi ngủ.
[...] Hung dữ! từ khi ta có diện mạo mới này, vẫn không thấy tiểu tỷ khen ta.
Uyển Nhi giật giật khéo miệng, nếu để cô trở lại không gian hệ thống. Điều đầu tiên cô làm, sẽ dần cho hệ thống này một trận đáng nhớ.
Hệ Thống biến mất, lúc này Uyển Nhi mới thay đồ tắm gội qua. Nhoài người nằm trên giường, suy nghĩ vẫn vơ một lúc, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thiên Kỳ thức dậy sớm. Tới đón Uyển Nhi.
Uyển Nhi rất tự nhiên để Hứa Thiên Kỳ ôm mình vào trong xe. Phùng Mặc đứng trước cửa, trừng đôi mắt tóe lữa nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi càng vui với hành động này của Phùng Mặc. Hắn càng ghét cô, chứng tỏ hiệu ứng cô tạo ra rất thành công.
Phùng Mặc thấy hai người rời đi, hắn không phục. Liền lái xe theo sát Uyển Nhi và Hứa Thiên Kỳ, xem hai người này đi đâu.
Hắn không hiểu vì sao, em gái này lại thành công khiến một người chỉ thích nam nhân như Hứa Thiên Kỳ. Lại để ý tới, hắn càng không phục.
Chính mình và Hứa Thiên Kỳ sắp có kết quả. Lại bị chính đứa em gái mình ghét, bao lâu nay hớt tay trên. Phùng Mặc càng nghĩ, càng phẫn hận Uyển Nhi.
Uyển Nhi ngồi ở ghế phụ, bỗng nhìn thấy Phùng Mặc theo sau. Phản chiếu qua gương chiếu hậu. Cô nhếch môi cười giảo hoạt. Nghĩ thầm trong bụng.
“ Anh trai a~~ Anh trai, là anh tự làm khổ mình. Lão nương không ngại mà cho anh, ăn đủ cẩu lương đâu.
“ Lão nương đã nói ngay từ đầu, nam chủ là của lão nương. Muốn chết sớm thì cứ tranh,bất quá hắn đánh không thắng lão nương.
Đi thêm 20 phút đã tới biệt thự Hứa Gia. Lúc này ba mẹ của Hứa Thiên Kỳ đã đi du lịch, hâm nóng tình cảm. Chỉ còn Hứa Gia Gia ở trong nhà. (ông nội)
__________________________
Truyện chỉ được đăng trên app “ Medoctruyenchu. Net “
- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB “ My Phạm ( Tiểu Đào Đào)
______________________
Hứa Gia Gia đã nhiều tuổi, không thể chịu đựng đã kích. Nên Hứa Thiên Kỳ không dám để ông biết mình thích nam nhân.
Xe mới dừng trước cửa, bà Vương đã vội vàng, vui mừng reo lên.
“ Hứa Gia Gia, thiếu gia đã trở về. Còn dẫn về một cô bé rất xinh đẹp.
Hứa Gia Gia đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, cũng giật nảy mình khi nghe bà Vương nói. Ông không tin đứa cháu cuồng công việc này, lại chịu dẫn cháu dâu tương lai về nhà.
Bà Vương thập phần hưng phấn, Hứa Thiên Kỳ rất lâu mới trở về. Bà dẫn hai người lại phía vườn sinh thái, do chính Hứa Gia Gia trồng. Còn không quên giới thiệu cho Uyển Nhi hiểu.
Chưa nhìn thấy người, đã nghe giọng nói nghiêm nghị vang lên. Uyển Nhi liền. đoán ra được tính cách của vị Hứa Gia Gia này.
“ Tên tiểu tử này, ngươi còn nhớ đường về nhà? Sao không ở công ty cả đời luôn đi, về nhà làm cái gì?
Hứa Thiên Kỳ ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt xấu hổ. Ông nội hắn lại đối xử hắn như hài tử trước mặt Uyển Nhi.
“ Khụ~~ Khụ, Ông nội! Không phải con đã về sao?
Hứa Gia Gia lúc này mới nâng mí mắt lên, đánh giá cô bé xinh đẹp đứng bên cạnh cháu trai mình. Ông ta liếc đôi mắt sắc bén dò xét.
Còn chưa kịp lên tiếng, Uyển Nhi đã vội vàng mở miệng trước. Cô quan sát được vị lão tổ tông này rất yêu trà, may mắn qua nhiều thế giới.
Uyển Nhi có nhét một ít trà trong hoàng cung bỏ vào không gian linh tuyền, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
“ Ra mắt Gia Gia! con có chút trà tự mình làm, mong gia gia không chê.: “ Uyển Nhi lễ phép, hai tay đưa lên hộp trà được trạm khắc tinh xảo.
Ông ta cầm hộp trà lên, đánh giá tỉ mĩ, lúc này mới ngạc nhiên. Chưa cần nhìn bên trong hộp trà ra sao, nhưng bên ngoài là gỗ đàn hương.
Có niên đại không nhỏ, phải gọi là đồ cổ. Còn được khắc ấn kí cung đình. Tới khi ông mở hộp trà ra, mùi hương thơm nhẹ nhàng bay vào mũi.
Nếu ông nhớ không lầm, đây là trà Long Tỉnh thời nhà đường. Chuyên dụng cho hoàng thất, rất ít người biết cách làm loại trà này, cho tới nay được xem là thất truyền.
Thoáng cái ông được cháu dâu tương lai, tặng lễ vật vô giá này. Khiến ông yêu thích Uyển Nhi không thôi. Ông tán thưởng Hứa Thiên Kỳ, quả thật có mắt nhìn người.
Uyển Nhi nhìn vào ánh mắt của vị lão tổ tông này.Thì cô đã đoán được, mình thành công tạo ấn tượng tốt với ông.
Lúc này Hứa Thiên Kỳ còn đang chưa hết ngạc nhiên. Hắn nhớ rõ khi đi, Uyển Nhi không mang theo gì tới. Sao nháy mắt đã xuất hiện ra hộp trà?
Hứa Gia Gia lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của Hứa Thiên Kỳ.
“ Tiểu tử thúi, vẫn là ngươi có mắt nhìn người. Trở về liền chọn được cháu dâu tốt.
“ Ông nội... người hiểu......
“ Gia Gia, là người nghĩ nhiều rồi, con không có tốt như gia gia nói đâu:“
Uyển Nhi vọi vàng chen ngang, cô làm sao có thể để Hứa Thiên Kỳ phủi bỏ quan hệ đây.
Hứa Thiên Kỳ “.....”
Lúc này ông rất hài lòng về Uyển Nhi, biết khiêm tốn và xử sự khéo léo. Ông có thể nhìn ra cô là người theo đuổi cháu trai ông.
Ông còn mong Uyển Nhi lấy dây trói chặt Hứa Thiên Kỳ cũng được. Đã 26 tuổi rồi không chịu lấy vợ, cả ngày chỉ có công việc.
Nay lại dẫn về một cháu dâu hoàn mỹ, thập phần hợp với ông. Dĩ nhiên ông sẽ giúp cho người cháu dâu này, trói chặt lấy Hứa Thiên Kỳ.