Cho tới khi Hứa Thiên Kỳ, ôm Uyển Nhi tới phòng kế bên. Hồi lâu sau cô mới tỉnh dậy, thực chất cô không có ngất, mà là giả vờ ngất đi rồi ngủ quên luôn.
Uyển Nhi hơi trở mình, nhìn xung quanh không thấy Phùng Mặc đâu. Cô nghi hoặc nhìn Hứa Thiên Kỳ hỏi.
“ Thiên Kì ca ca, anh trai em đâu?
Hứa Thiên Kỳ hơi tức giận, khi Uyển Nhi hỏi về Phùng Mặc. Hắn không trả lời ngay, mà ôm lấy Uyển Nhi dò hỏi xem có khó chịu chỗ nào hay không.
“ Còn thấy chỗ nào không tốt hay không? “ Hứa Thiên Kỳ ôn nhu hỏi lại, hắn lại tiếp tục nói...
“ Những gì Phùng Mặc nói đều không đúng, duy nhất chuyện tôi không thích nữ nhân là thật.
Uyển Nhi lắc đầu hướng Hứa Thiên Kỳ nở nụ cười sáng lạn: “ Không sao? không có chuyện gì.
“ Không phải bây giờ, Thiên Kỳ ca ca thích nữ nhân là em sao?
Hứa Thiên Kỳ im lặng, hắn không thích Uyển Nhi. Nhưng cũng không chán ghét cô. Lâu sau hắn mới lên tiếng.
“ Phùng Mặc hắn trở về trước rồi “. Hứa Thiên Kỳ vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô. Hắn không biết phải đối mặt với tư vị không tên này như thế nào.
Uyển Nhi không nói gì, Yên lặng để Hứa Thiên Kỳ ôm mình trở lại xe. Hắn còn không quên thanh toán cho bữa giao lưu của ngày hôm nay.
Dọc đường hai người trầm mặc không nói gì, Uyển Nhi đang vui vẻ khi Phùng Mặc bị tuột hảo cảm. Còn Hứa Thiên Kỳ không biết phải đối mặt sao với Uyển Nhi.
Xe dừng trước Phùng Gia. Hứa Thiên Kỳ ôm Uyển Nhi xuống, hắn nhàn nhạt mở miệng nói:“ Muộn rồi anh phải về trước, không vào quấy rầy nữa.
“ Em cũng nên vào nghĩ ngơi sớm đi, hôm này cũng mệt mỏi rồi.
Uyển Nhi thấy hắn xoay người rời đi, cô vọi vàng lôi kéo cánh tay của Hứa Thiên Kỳ, hơi ngập ngừng nói.
“ Thiên Kỳ ca ca, ngày mai em có thể đến Hứa Gia chơi được không?
“ Dù sao Thiên Kỳ ca ca bận rộn công việc, Em tới bồi hai bác nói chuyện, giết thời gian...
( Ting -- Độ hảo cảm của nam chủ +5% độ hảo cảm là 50% tiểu tỷ tỷ cố lên)
“ Được! ngày mai anh tới đón em, bây giờ thì ngủ sớm đi. Mai gặp lại:“
Hứa Thiên Kỳ, lúc này hắn cảm thấy Uyển Nhi là một cô gái kiên cường. Lại tốt bụng, hắn đối với cô hảo cảm tăng lên không ít.
Uyển Nhi thấy Hứa Thiên Kỳ dễ dàng đồng ý. Lúc này cô mơi buông tay hắn ra, nhìn hắn bước lên xe. Còn không quên vẫy tay chào tạm biệt hắn.
__________________________
Truyện chỉ được đăng trên app “ Medoctruyenchu. Net “
- Mọi thắc mắc xin liên hệ FB “ My Phạm ( Tiểu Đào Đào)
______________________
Mọi việc thuần buồm xuôi gió, Uyển Nhi tủm tỉm bước vào trong nhà. Mọi hành động giữa hai người được Phùng Mặc thu hết vào mắt.
Tay hắn nắm chặt ly rượu vang, ánh mắt sắc lạnh không ngừng nhìn Uyển Nhi. Cô cảm thấy lạnh sống lưng, liền liếc mắt nhìn lên ban công. Thì không thấy người đâu nữa.
Uyển Nhi bước vào trong nhà, lúc này đã khuya nhưng ông bà Phùng còn chưa ngủ. Con gái bảo bối chưa về, thì làm sao họ ngủ được.
“ Ba Mẹ, hôm nay Thiên Kỳ ca ca dẫn con gặp rất nhiều bạn bè. Họ rất thích con, còn khen con xinh đẹp nữa.
Bà Phùng ôm con gái vào lòng, không ngừng vuốt ve:“ Họ quả thật có mắt nhìn! con gái của Phùng Gia tất nhiên là xinh đẹp.
Ông Phùng ngồi bên cạnh, cũng gật gù hùa theo. Đây là lần đầu tiên, họ thấy con gái bảo bối vui vẻ như vậy.
Ông bà Phùng chỉ mong Hứa Thiên Kỳ đừng làm tổn thương con gái họ là được.
Nếu Uyển Nhi muốn sao trên trời họ sẽ hái xuống cho cô. Chứ đừng nói chỉ là một nam nhân, dù con gái họ muốn lấy nhiều chồng, hai ông bà vẫn chấp nhận.
“ Ba mẹ, anh trai đã về chưa?: “ Uyển Nhi dò hỏi. Cô sợ là Phùng Mặc không trở về, mà đeo bám theo Hứa Thiên Kỳ a~~
“ Tiểu Nhi yên tâm ngủ đi. Anh trai con đã về, còn chuyện kia mẹ sẽ nói rõ cho hắn hiểu.
Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, xoay người lên phòng của mình. Ông Bà Phùng, thở dài nhìn bóng lưng của con gái bảo bối.
Ngay từ nhỏ cơ thể Uyển Nhi đã có thiếu sót, nên thứ gì cô thích đều có bằng được. Phùng Mặc cũng phải mím môi, nhường nhịn người em gái này.
Lâu dần tạo thành tính cách cao ngạo, ngang ngược. Ông bà biết Phùng Mạc ghét Uyển Nhi, nhưng hắn là anh còn hơn tới 6 tuổi.
Phải thông cảm cho chính em gái ruột của mình. Bác sĩ có dặn nếu không tìm được tim thích hợp thì, Uyển Nhi không sống quá 22 tuổi.
Trong gia đình chỉ có trái tim của Phùng Mặc là phù hợp, nhưng Phùng Gia chỉ có duy nhất một đứa con trai để nối dõi.
Mười năm qua, hai ông bà không ngừng tìm kiếm quả tim thích hợp. Nhưng không sao tìm ra, nếu như không tìm thấy. Thì thời gian của Uyển Nhi không còn nhiều.
Ông Bà Phùng muốn tạo thời gian tốt đẹp nhất, cho con gái bảo bối của mình. Bất giác bà Phùng dựa vào lồng ngực chồng mình khóc tu tu.
“ Bà nó đừng khóc, vẫn còn thời gian. Nhất định sẽ tìm ra trái tim thích hợp cho con gái bảo bối...: “ Ông Phùng, không ngừng vỗ vai an ủi vợ mình.
“ Nhưng ông nhìn xem, chỉ con hai năm nữa. Đã lâu như vậy, không tìm ra trái tim thích hợp..
“ Hích.. con gái của tôi, sao lại khổ thế này:“
Phùng Mặc vừa đúng lúc bước xuống, nghe thấy đoạn đối thoại của ba mẹ mình. Hắn cắn răng, đôi mắt nổi lên tia ghen tị.
“ Ba Mẹ lúc nào cũng vì em gái, cái gì cũng cho em gái. Nó sắp chết rồi, còn đối xử tốt làm gì?
Phùng Mặc trở lại về phòng mình, hắn cũng có chút áy náy với hành động định vứt thuốc của em gái.
Nhưng tia áy náy đó chỉ chợt lóe, sau đó tắt đi. Phùng Mặc cắn răng, tay nắm thành quyền đấm vào tường. Hứa Thiên Kỳ, hắn sẽ không nhường cho bất kì ai.
Em gái không còn sống bao lâu, thì tốt nhất đừng tranh giành với hắn.