Hứa Sóc rời phòng thí nghiệm, một lát sau ôm một cái rương đi vào, trực tiếp đặt trước mặt Minh Thù.
Hắn vỗ vỗ cái rương: “Có đi không?”
Minh Thù liếc mắt nhìn cái rương, vốn muốn từ chối, lời vừa đến miệng, cô liền đổi đề tài:
“Thành giao.”
Hứa Sóc: “...”
Không có chuyện một túi đồ ăn vặt có thể thuyết phục được Diệp Miểu.
Vậy thì hai túi.
...
Phòng thí nghiệm có lưu trữ một vài zombie. Đây là để cho những người này nghiên cứu, dễ dàng tìm ra biện pháp giải quyết zombie.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Minh Thù đến nơi chứa zombie. Mỗi một con zombie đều bị giam riêng, tay chân bị trói, bên ngoài còn có cửa sắt, phòng ngừa chúng chạy ra ngoài.
“Bắt con này đi.”
Minh Thù chỉ chỉ với nhân viên phụ trách chế ngự zombie.
Bọn họ lập tức đi lấy dụng cụ.
“Không cần phiền phức như vậy.” Minh Thù lấy súng trên người, bắn vào đầu zombie.
Nhân viên công tác mê man nhìn Minh Thù, không phải muốn zombie sống sao?
Bắn chết còn dùng sao được?
Minh Thù đem thi thể ném lên bàn mổ, cứ như vậy mà đem một con zombie chết đến phòng thí nghiệm.
Minh Thù đẩy cửa phòng thí nghiệm, vươn tay đẩy mạnh lên bàn: “Zombie của anh đến rồi, ăn ngay đi cho nóng.”
Hứa Sóc: “...”
Ăn cho nóng là cái quái gì? Hắn không ăn zombie.
Chờ tới khi hắn thấy trên bàn mổ, zombie không còn nhúc nhích, hơi đấu tranh hỏi nhân viên phía sau:
“Các ngươi nghiên cứu thuốc gây mê tạm thời cho zombie sao?”
“Hứa tiên sinh... Nó chết rồi.” Nhân viên công tác căng thẳng trả lời.
“Tôi không cần đồ chết.” Hứa Sóc nghiến răng nghiến lợi.
“Là, là Diệp tiểu thư bắn chết.” Chuyện này thực sự không thể trách hắn.
“Anh đâu có nói là muốn nó sống hay chết.”
Minh Thù cười tỏa nắng: “Đương nhiên tôi phải lựa chọn biện pháp an toàn hơn rồi.”
Hứa Sóc: “...”
Đừng cản hắn, hắn phải bóp chết cô ta.
Công lược cái gì nữa.
Nhiệm vụ cái gì nữa chứ!
[Cửu thiếu đừng kích động, cậu tỉnh táo một chút. Nghĩ đến đám người bên ngoài đang chuẩn bị chê cười mình, có phải là cậu nên bình tĩnh hơn chút không.]
Bình tĩnh hơn nhiều rồi.
[Cậu buông dao xuống trước đã.] Cửu thiếu không bình tĩnh chút nào.
Hứa Sóc cắm một dao trên cánh tay zombie, tức giận rống:
“V đi.”
Nhân viên công tác nhanh chóng đẩy zombie ra ngoài, tính tình thật tệ, hù chết người khác.
Hứa Sóc gần như là giằng co với Minh Thù, tiếp tục để cô đi lấy zombie, nhấn mạnh rõ là muốn còn sống.
Lần này là sống thật, nhưng ngoại trừ một cái đầu, còn lại đều mất hết.
Hứa Sóc nhịn.
Tiếp tục gia tăng điều kiện, muốn một zombie sống hoàn chỉnh.
Cả một con nguyên vẹn.
Còn sống.
Được thôi, sống nguyên vẹn. Cô cho hắn một zombie chó, nguyên con, còn sống.
“...”
Đánh chết hắn đi.
Minh Thù luôn luôn có biện pháp làm Hứa Sóc tức đến đau dạ dày. Nhưng hắn vẫn không thể tức giận, hắn phải “dung túng” cô, đây là bước công lược đầu tiên.
Hắn “dung túng” được Minh Thù, nhưng người của phòng thí nghiệm không dung túng cô được. Vốn dĩ zombie bắt được cũng không nhiều, lại bị Minh Thù phá hoại như thế, càng lúc càng ít.
Phòng thí nghiệm từ chối cung cấp zombie thí nghiệm cho Hứa Sóc. Hắn về cơ bản không phải đến làm việc, mà là đến lãng phí tài nguyên của phòng thí nghiệm.
Vốn có vài người bất mãn với việc thằng nhóc Hứa Sóc này, gần đây được đãi ngộ tốt như thế. Vậy nên, tập thể phòng thí nghiệm kháng nghị, ai tới nói cũng không được.
“Xem xem, không có zombie, cậu còn nghiên cứu cái gì nữa, về nhà tắm rửa, đi ngủ đi.”
“Ai nói không có zombie, không phải bên ngoài có rất nhiều sao?” Hứa Sóc lạnh nhạt.
“Ồ.”
Minh Thù nhướn mày: “Cậu còn muốn ra ngoài bắt zombie à, vậy chúc may mắn.”
Hứa Sóc khom lưng, nắm tay chống lên mặt bàn trước mặt Minh Thù, ghé sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Làm trợ thủ, cô có thể không đi sao?”
Trẫm không đi ngươi còn có thể trói trẫm sao?
Minh Thù liếc một cái. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đi không phải là có thể tìm một cơ hội tốt hơn kéo thù hận sao?
Ném hắn vào đống zombie là được rồi,
Cứ vui vẻ mà quyết định như vậy.
...
Minh Thù cùng Hứa Sóc ra khỏi căn cứ. Cô không biết Hứa Sóc nói như thế nào với Diệp Kỷ An, cuối cùng Diệp Kỷ An phái một tiểu đội đi theo bọn họ.
So với lúc bọn họ tiến vào, ngoài căn cứ người sống sót càng nhiều. Tùy ý có thể thấy được người sống sót tuyệt vọng, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Cũng có người sống sót thấy xe liền nhào lên, cố kiếm chút đồ ăn.
“Các người thật vô nhân đạo, bọn họ đều là người sống, sao không cho bọn họ vào?”
Xung quanh căn cứ đều là người, xe tiến lên thong thả, âm thanh cách đó không xa truyền đến.
“Ngu xuẩn.”
Hứa Sóc cúi đầu vuốt ve dao mổ, hừ nhẹ một tiếng, hắn hỏi Minh Thù: “Cô thấy có đúng không?”
Minh Thù ăn đồ ăn vặt: “Sao cơ?”
Hứa Sóc nhịn kích động, trợn trắng mắt: “Nhìn bên kia đi.”
“Bởi vì bọn họ không giao nộp vật tư, các người không cho bọn họ vào, các người là sát nhân trá hình. Các người vẫn là người bảo vệ nhân dân sao?”
Giọng nói khí phách của một cô gái truyền đến.
Minh Thù nhìn cô gái đứng trên mui xe phóng khoáng nói, thật giống nữ chính chân chính mà...
Cũng chỉ có nữ chính mới có thể ở mạt thế, nói ra những lời không có trách nhiệm này.
Mỗi ngày căn cứ đều có rất nhiều đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư, chỉ cần bọn họ tình nguyện, có thể thêm vào đội ngũ. Dù là theo sau đội ngũ nhặt đồ thừa, đều có thể kiếm đủ vật tư vào thành.
Nhưng những người này lại không muốn.
Người có thể đi vào căn cứ, đã sớm nghĩ biện pháp đi vào, những người này chính là chờ bố thí, chờ có người mở lòng từ bi cho bọn họ vào. Người khác không muốn còn có thể chửi ầm lên là không có đạo đức, ức hiếp người các kiểu.
Có lẽ trong những người này có người thật sự đáng thương, nhưng như thế thì sao, thế cục này chính là như vậy.
Ngoại trừ vai chính, ai cũng không phải chúa cứu thế.
Minh Thù làm lơ tiếp tục ăn đồ ăn vặt, xe dần dần rời đi. Âm thanh của cô gái kia bị gió thổi tán loại, từ từ nhỏ xuống.
“Hừ, thật là máu lạnh. Cô lại là con gái của căn cứ trưởng, thấy tình cảnh như thế không có chút cảm xúc gì sao?”
“Đây là mạt thế, mạt thế có quy tắc của mạt thế.”
Minh Thù liếc Hứa Sóc: “Ngay cả anh cũng máu lạnh, có tư cách gì nói tôi.”
“Mọi người cũng vậy.”
“Tôi không giống với thú vật.”
“Sao cô chửi tôi?”
“Tôi chửi lúc nào?”
“Cô nói tôi là thú vật.”
“Tôi nói sao?”
“Nói...”
Tài xế lái xe đằng trước: “...”
Từ lúc ra khỏi thành đến bây giờ, bọn họ cãi không dưới ba lần, con đường phía trước thật gian nan!
...
Zombie ở gần căn cứ vì có đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư xử lý, cũng không còn nhiều.
Nhưng vừa khéo phù hợp với điều kiện muốn bắt zombie của Hứa Sóc.
Zombie nhiều quá, cũng khó đối phó.
Hứa Sóc bắt zombie, Minh Thù căn bản không xuống xe, ngồi trong xe với tài xế.
Trên đường đi, Minh Thù có ý đồ ném Hứa Sóc vào đám zombie, nhưng không thành công nên cô từ bỏ ý định này.
Lãng phí thể lực.
Hứa Sóc tức giận đến xù lông, lại không biết làm sao, phiền não tiếp tục bắt zombie.
Đội ngũ Diệp Kỷ An phái đi, lúc trước hay giúp phòng thí nghiệm bắt zombie. Trước đây mỗi lần bọn họ bắt zombie, sẽ có thương vong. Nhưng lần này Hứa Sóc ra tay, đừng nói thương vong, căn bản là không tốn bao nhiêu sức lực.
Bắt zombie cũng có thể làm dễ dàng như vậy.
“Cũng kha khá rồi, quay về thôi.”
Hứa Sóc nhìn một xe zombie đã bắt được, chắc là đủ để cô phá hoại trong một thời gian.
Không đúng, là đủ để hắn nghiên cứu trong một thời gian.