Khi xe trở lại căn cứ đã là buổi tối, căn cứ đèn đuốc sáng trưng. Đèn pha không ngừng quét xung quanh căn cứ, chỉ sợ buổi tối có zombie xông đến.
Ngoài căn cứ rất ồn ào, Minh Thù không biết có phải buổi tối căn cứ sẽ là tình trạng này hay không, nhưng tài xế hiển nhiên biết.
“Có chuyện gì vậy?”
Tài xế ló mặt nhìn phía trước: “Đường bị phá hỏng hết rồi, những người này muốn làm gì đây...”
“Ồn ào như thế, không sợ dụ zombie đến sao?”
Tài xế nói thầm một tiếng, trực tiếp dùng bộ đàm liên hệ người trong căn cứ: “Để bọn họ nhường đường, Diệp Miểu tiểu thư và Hứa tiên sinh phải vào căn cứ.”
Nhưng mà bên trong bận tối mắt tối mũi, dù có người chú ý, cũng không có biện pháp mở đường để bọn họ vào.
Bọn họ có thể không cho những người may mắn còn sống này vào, nhưng không thể bắn chết đám người này.
Nhất thời tài xế cũng không có cách, chỉ có thể chờ người trong căn cứ giải quyết.
Minh Thù tựa trên cửa sổ, muốn tìm người hỏi thăm.
Nhưng đại đa số mọi người đều thờ ơ, không thì lại muốn đồ đạc.
Cuối cùng, Minh Thù tìm được một cô bé, ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Cô bé có chút sợ hãi, nhưng nhìn nụ cười ôn hòa đẹp mắt của Minh Thù, trong lòng an tâm rất nhiều, đánh bạo trả lời Minh Thù.
“Lúc xế chiều, có một chị dẫn đầu những người này, nói không có vật tư không vào được căn cứ là sai, bảo người căn cứ cho chúng ta vào. Nhưng người trong căn cứ không cho, sau đó chính là như thế này đây...”
“Bọn họ muốn xông vào sao?” Minh Thù hỏi.
Cô bé gật đầu.
“Tại sao em không vào?”
Cô gái nhỏ lắc đầu, có chút sợ hãi: “Bọn họ rất đáng sợ.”
Những người đó bộ dạng hung dữ, so với những zombie cô bé nhìn thấy không khác gì nhau.
Minh Thù cười cười, cởi áo khoác trên người choàng lên cho cô gái: “Cám ơn em trả lời câu hỏi của chị, người tốt sẽ được báo đáp.”
Trên người cô bé ấm áp, dường như còn mang theo một mùi hương như có như không.
Cửa sổ xe dần dần đóng lại, cô bé chỉ thấy nụ cười chói mắt của Minh Thù.
Như trong vực sâu tuyệt vọng mọc ra một bông hoa của niềm hy vọng khát khao.
Nắng ấm áp.
Cô bé ôm trang phục thật chặt, không dám buông tay.
Mấy người ở đằng xa vốn định tiến lên kiếm chác, thấy người trong xe chỉ cho một cái áo không đáng tiền, không tiến lên, tiếp tục ngồi xổm.
Cô bé túm túm áo khoác, bên trong có một cái túi, cô sờ thấy vật cưng cứng.
Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng cô biết chị gái kia nhất định là cố ý bỏ vào. Hơn nữa cô biết không thể để người ngoài nhìn thấy, nếu không sẽ bị cướp.
...
“Cô có thể lương thiện đến thế ư?”
Đóng cửa sổ xe, Hứa Sóc nhịn không được ai oán hỏi Minh Thù.
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói là tôi không lương thiện.”
Minh Thù dựa vào cửa sổ xe, nhìn cô bé đứng cô độc bên ngoài.
Hứa Sóc nhìn chằm chằm gò má Minh Thù, khóe môi cong lên độ cong tiêu chuẩn như đã đong đếm qua.
Hắn vẫn cảm thấy cô gái này máu lạnh từ trong xương. Mặc dù là khi đối mặt với Diệp Kỷ An, nụ cười đẹp mắt nhưng không cách nào thấy chút thật tâm, đa số là lấy lệ, giả dối.
Không, phải nói là nụ cười trong sáng rực rỡ của cô, cho tới bây giờ không hề thật lòng.
“Đưa tôi túi đồ ăn.” Minh Thù vươn tay.
Hứa Sóc: “...”
Máu lạnh gì đó, trước mặt đồ ăn vặt đều là đồ vứt đi.
Hứa Sóc lục lọi ở phía sau, lấy một túi bánh mì nhỏ đưa qua.
Nhưng đưa xong mới phát hiện có gì đó sai sai.
Tại sao hắn lại nghe lời như thế?
“Ăn nhiều như vậy, sau này ai dám lấy cô?”
Hứa Sóc lầm bầm: “Cũng may gặp tính tình tôi tốt, là người khác không biết cô bị đánh bao nhiêu lần rồi.”
“Tính tình tốt?”
Minh Thù buồn cười: “Anh tự tin quá rồi.”
Vương bà còn không tự tin như thế.
Nếu tính tình Hứa Sóc có thể tốt, cô sẽ truyền hình trực tiếp ăn một trăm cái bánh bao.
“Tôi tính tình không tốt, làm sao có thể dung túng cô?”
“Đó là do anh đánh không lại tôi.”
Hứa Sóc: “...”
Không đề cập đến chuyện thương tâm này, chúng ta còn có thể nhìn mặt nhau.
Nói đến chuyện thương tâm này, cũng chỉ có thể xông lên đánh người.
Đương nhiên xét thấy vấn đề không gian, Hứa Sóc “từ bi” không so đo hành vi khiêu khích của Minh Thù.
...
Người sống sót càng lúc càng ồn ào. Cuối cùng căn cứ phải dùng vũ lực trấn áp. Dưới sự trấn áp của vũ khí, những người này không dám la lối nữa.
Đường chậm rãi được dọn dẹp, xe tiếp tục đi về phía trước.
Thời điểm đi ngang qua phía trước, Minh Thù thấy nữ chính phát vật tư cho những người sống sót, để bọn họ tiến vào căn cứ.
Nhưng có người lấy được vật tư liền ăn tại chỗ, sau đó xòe tay yêu cầu nữ chính cung cấp tiếp.
Tình cảnh liền hỗn loạn, nếu không phải bên người nữ chính có người che chở, đoán chừng nữ chính cũng sẽ bị những người may mắn sống sót này xé nát.
“May mà cô không phải người như thế.”
Hứa Sóc cảm thán, hắn tình nguyện gặp phải nữ nhân khó đối phó như Minh Thù, cũng không muốn gặp phải cái loại không biết phân biệt người tốt kẻ xấu như thế.
Đặt mình và người bên cạnh vào tình thế nguy hiểm.
Đó không phải là thiện lương, đó là ngu ngốc.
Minh Thù nở nụ cười, cũng không biết có ý tứ gì, sau đó liền vùi đầu ăn.
...
Minh Thù ngồi bên ngoài chờ Hứa Sóc đang kiểm tra. Để căn cứ an toàn, bất kể người nào, sau khi rời khỏi đây trở về đều cần kiểm tra.
Nữ chính cùng đám người kia của cô ta cũng vào đây. Bởi vì là người có dị năng nên tốc độ thông qua rất nhanh.
“Xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ thành ra như vậy.” Cô gái hổ thẹn nói.
“Hừ, chúng ta thật vất vả mới thu thập được vật tư, cứ như vậy bị cô phá hết, bây giờ nói xin lỗi có ích lợi gì.”
Âm thanh này có hơi quen tai, Minh Thù nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Quả nhiên là người quen.
Trần Duy và Ninh Nhạc đứng chung một chỗ.
Ninh Nhạc không thay đổi gì, vẫn như trước, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì nhiều, có cảm giác giỏi giang lại thành thục.
Đối tượng kéo giá trị thù hận cuối cùng cũng tới.
Trần Duy không ngừng trách mắng nữ chính vẻ mặt áy náy kia, nữ chính chỉ có thể nói xin lỗi.
Nữ chính gọi là gì nhỉ...
Hình như tên Bạch Tuyết Vy.
“Tuyết Vy cũng không biết sự việc sẽ thành ra như vậy, lúc trước các người cũng đâu có ngăn cản, không phải sao?”
Người ủng hộ Bạch Tuyết Vy không chịu được, đứng ra nói giúp: “Bây giờ nói điên khùng cái gì.”
“Chúng ta không ngăn? Ninh Nhạc đã nói với các người rất nhiều lần, các người có nghe không?”
Trần Duy cười nhạt: “Một đám não tàn.”
“Trần Duy, cô nói chuyện chú ý một chút.”
“Tôi nói không sai, hiện tại vật tư hết sạch, sau này mọi người ăn không khí sao?”
“Cô không cần ăn không khí, không gian của tiểu thư Ninh Nhạc bên cạnh cô còn có rất nhiều vật tư đấy.”
Giọng nói êm ái xen vào. Mọi người sửng sốt, đều quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Cô gái ngồi trên khu ghế chờ, một chiếc áo màu trắng, giống như trước mạt thế, trắng tinh không nhiễm chút bụi. Mặc dù trên người Ninh Nhạc có chút bẩn, nhưng trên người Minh Thù lại không có chút vết dơ nào.
Cô gái cười cười nhìn sang bên này, hơi thở ôn hòa, hoàn toàn vô hại.
“Diệp Miểu?”
Trần Duy hét lên một tiếng: “Sao cô lại ở đây?”
“Ồn ào cái gì chứ?”
Người đứng bên cạnh Minh Thù hét lớn một tiếng: “Tất cả im lặng cho tôi.”
“La tôi làm gì, sao lại không la cô ta?” Trần Duy không phục.
Đối phương trừng mắt nhìn Trần Duy, nếu hắn dám la Diệp Miểu, trừ phi không muốn làm việc nữa.
Trần Duy: “...”
Ninh Nhạc kéo người Trần Duy lại, cười cười gật đầu. Lúc trước, từ chỗ Phàn đội trưởng đã biết thân phận của Diệp Miểu không hề đơn giản. Hôm nay có thể thấy rõ cô là con gái của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó của căn cứ.
“Thật phiền phức.”
Hứa Sóc không hề tỏ ra khó chịu chút nào, thấy không khí có chút không đúng, hỏi:
“Cô lại lộn xộn gì đấy?”
“Có gì đâu.” Minh Thù cười, “Gặp người quen cũ, chào hỏi chút thôi mà.”
“Đi thôi.”
Hứa Sóc càng không kiên nhẫn nhìn người đối diện, dường như đã quên bọn họ rồi.