An Thành là địa bàn của loài Nhện Độc, Minh Thù tới chỗ này, đương nhiên là kéo theo giá trị thù hận.
Minh Thù lúc đầu không có ý định đi vào, cô dự định tạo một làn sóng bên ngoài, kéo giá trị thù hận.
Ai biết tiểu yêu tinh Nguyên Dã này làm hình xăm trên mu bàn tay hắn sáng lên một cái, dĩ nhiên bỏ bọn họ lại rồi đi vào.
Sau khi đi ra, mọi người mới nhìn về phía Nguyên Dã một cách quái dị.
“Cậu là người của Nhện Độc?” Tô Đài trước phá tan sự yên tĩnh.
Nguyên Dã nhấc mí mắt lên: “Đám bại hoại này xứng sao?”
“Vậy cậu đây là...” Chuyện gì xảy ra với hình xăm trên người?
“Tự xăm.” Nguyên Dã trả lời như lẽ đương nhiên.
“...”
Nguyên Dã tuy là không màng thế sự trả lời, bộ dáng thoải mái, nhưng Tô Đài mơ hồ cảm thấy, hình xăm này của hắn là không đơn giản.
Trong An Thành phần lớn người ở đây đều có hình xăm trên cánh tay, trên mu bàn tay Nguyên Dã cũng có hình xăm như vậy, từ khi tiến vào hắn chưa từng thấy.
Một năm này, hắn đã trải qua những gì?
“Tôi không có ý định đi vào.” Minh Thù đi được nửa đường mới lên tiếng.
“Vào thì đã vào rồi, nếu không... cô đi ra đi.” Vẻ mặt Nguyên Dã không kiên nhẫn.
Bà nó chứ, ở bên ngoài lưỡng lự lâu như vậy không phải là muốn đi vào?
Dẫn cô vào cùng cô còn không vui!
“A.” Minh Thù cho là thật muốn đi ra ngoài.
Bọn nhóc đáng yêu của trẫm vẫn còn ở bên ngoài.
Khóe miệng Nguyên Dã giật giật một cái, lấy tay níu cô lại: “Vào thì dễ nhưng ra thì khó, bây giờ cô ra ngoài chính là tìm đường chết.”
“Nguyên Dã ngươi đã trở về.” Giọng nói như vịt đực từ phía trước vọng lại: “Ái chà, còn dẫn theo hai cô gái nữa sao?”
Người vừa đến nhìn bộ dạng hơi hèn mọn, phía sau dẫn theo hai người to khỏe.
Tô Đài chú ý hình xăm trên mu bàn tay của người này, có điều hình xăm hơi khác với Nguyên Dã.
Nguyên Dã nắm chặt cổ tay Minh Thù kéo cô ra phía sau: “Chú ý đừng đụng vào người của ta.”
“Nào dám.” Ánh mắt đối phương dính chặt trên người Minh Thù và Diệp Tương Tư, ngoài miệng khách sáo nói: “Đây là người ngươi mang về, không dám không dám, đây không phải chỉ là hiếu kỳ thôi sao, chỗ nào mà lại có hai cô gái xinh đẹp như vậy.”
“Ta xinh không?” Minh Thù từ phía sau lộ ra một cái đầu.
Đối phương sửng sốt, cười một cách thô bỉ: “Đẹp, đẹp, đương nhiên đẹp, cô gái sạch sẽ đẹp mắt giống như ngươi vậy cũng không dễ tìm.”
“Ta có thể cho ngươi...” Càng đẹp mắt.
Nguyên Dã giữ lấy Minh Thù, cắt đứt ý nghĩ của Minh Thù nói: “Không có việc gì ta đi trước đây.”
Để cho cô nói tiếp, cái người bệnh thần kinh này có thể sẽ trực tiếp động thủ.
Sắc mặt Nguyên Dã có vẻ không kiên nhẫn có thể dùng bản chất để hình dung.
Lúc này đối phương mới cười hai tiếng: “Mấy người này là…?”
Người hắn nhìn là Lý Kiếm Nhân.
Hao Tử và Hoàng Chinh lo lắng Lý Kiếm Nhân ở bên ngoài, tuy là đồng đội của Minh Thù hầu hết ở bên ngoài, nhưng không chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên bọn họ bảo vệ chặt chẽ Lý Kiếm Nhân rồi dẫn vào, dù sao hắn cũng không biết gì.
Thế nhưng trong thời tiết tất cả mọi người hận không thể không mặc gì, lại che một người kín như vậy nhất định sẽ gây chú ý.
“Bên ngoài, anh em quen biết.” Nguyên Dã không nhịn được nhìn hắn: “Chuyện của ta, đến phiên ngươi can dự vào?”
“Ha ha, không dám không dám, chỉ là tò mò, trời nóng bức như vậy sao người anh em này lại bọc kín thành như vậy.”
Hao Tử và Hoàng Chinh khẩn trương.
Ánh mắt Tô Đài nhìn bọn họ ý bảo đừng biểu hiện ra khác thường.
“Hắn bị bệnh.” Nguyên Dã nói: “Có ý kiến?”
“Không có, không có.” Đối phương xua tay.
Ánh mắt đối phương lại dừng lại vài phút nhìn mấy người thấp bé, tiểu zombie đội một cái mũ lưỡi trai ngẩng đầu lên nhìn đối phương, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhưng hoàn toàn không liên quan đến zombie.
Người nọ chống lại ánh mắt của tiểu zombie, có cảm giác không rõ chỉ là có chút dọa người.
Khí trời nóng bức đều không tản đi được vẻ lạnh lẽo này.
Đầu tiểu zombie đều đầy những thứ nhìn qua có vẻ rất ngon, rất muốn ăn.
Hắn xoa xoa cánh tay: “Không quấy rầy nữa.” Nguyên Dã dẫn về mấy người kỳ quái này, phải điều tra một chút.
“Đúng rồi.” Đối phương đi được mấy bước liền xoay người vẻ mặt lộ ra vài phần u ám: “Nếu đã trở về, trước đi đến chỗ lão đại một chuyến, trước đó lão đại có tới tìm ngươi.”
Nguyên Dã không trả lời hắn, đối phương cũng không để ý, lưu lại tiếng hừ lạnh rồi rời khỏi.
“Ôi, đây không phải là Lương Tuyền, Lương đội trưởng của chúng ta sao, làm sao trở nên chật vật như vậy... “
Lương Tuyền?
Minh Thù từ trong lòng Nguyên Dã lùi về sau một cái.
Đám người Lương Tuyền đầy chật vật giống như từ trại dân tị nạn đi ra.
Bọn họ bị tổn thất không ít người, lần trước chí ít vẫn nhìn thấy những người đó, bây giờ chỉ còn lại có ba người.
Đối phương nói chuyện với cô, Lương Tuyền cũng chỉ ném một cái mặt lạnh, rẽ sang một con đường khác đi.
“Hừ, lôi lôi kéo kéo cái gì.” Gã bỉ ổi phía sau không ngừng hừ lạnh: “Đợi lão đại giải quyết xong, lão tử cũng phải nếm thử mùi vị của cô gái này.”
Nguyên Dã vẫn chưa buông Minh Thù ra, cứ ôm cô như vậy đi về phía trước, dọc đường đi gặp không ít người quen biết Nguyên Dã, nhưng thấy hắn ôm Minh Thù, ánh mắt cũng không dám nhìn cô lâu.
Hai mắt Tô Đài và Hao Tử cùng mấy người kỳ quái nhìn nhau, đây là... tình huống gì?
Bình thường vua zombie người nào đụng tới cô một cái thì sẽ oán giận tới nửa ngày, hôm nay Nguyên Dã ôm cô như thế, cô lại không có phản ứng gì.
Suy nghĩ kỹ một chút, dọc đường đi này, vua zombie tuy là oán giận Nguyên Dã, thế nhưng lại hết sức dung túng hành vi của Nguyên Dã…
Suy nghĩ kỹ chỉ sợ.
“Này, ôm đủ chưa?” Minh Thù nghiêng đầu nhìn Nguyên Dã.
Sau đó nhìn không chớp mắt, nghe thấy âm thanh, hình như mới phát hiện ra một loại ghét bỏ buông ra.
“Thiệt thòi chính là tôi.”
“Vậy thì thật xin lỗi.” Minh Thù mỉm cười nói: “Lần sau anh còn động tay động chân với tôi nữa, tôi chém tay anh, miễn cho anh chịu thiệt.”
“...”
Nguyên Dã rút tay đút vào túi quần, bước nhanh về phía trước.
Lão tử sẽ tiếp tục chạm vào cô, xem cô có bản lĩnh chém chết lão tử không!
Hừ!
Ngón tay Nguyên Dã trong túi quần ma sát hai cái, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được trang phục phía dưới nhẵn nhụi.
Lạnh lẽo lại mềm mại.
“Tạm thời ở đây.”
Nguyên Dã mở cửa, là một căn phòng có ba phòng ngủ và hai phòng khách, ánh sáng không tệ, cho nên toàn bộ căn phòng giống như một cái lồng hấp.
Minh Thù đi một vòng trong căn phòng, giường và nội thất rất đầy đủ.
Trên giá sách ở giữa phòng bày không ít cúp và giấy khen.
Ở giữa phòng treo vài tấm hình trên tường.
Mấy người Hao Tử cũng phát hiện.
Nguyên Dã dựa vào tường nói: “Đây là nhà tôi.”
“Tôi quên mất, cậu là người An Thành.” Hao Tử trước nhốt Lý Kiếm Nhân vào trong phòng.
Nguyên Dã chỉ mấy căn phòng đơn giản cho bọn hắn, trừ gian phòng kia của hắn ra, còn lại là hai phòng ngủ và một thư phòng.
Minh Thù thân là vua zombie, độc chiếm một căn phòng.
Diệp Tương Tư cùng mấy đứa trẻ ngủ một phòng.
Tiểu zombie và Lý Kiếm Nhân ở thư phòng.
Hao Tử và Tô Đài cũng chỉ có thể ngủ ở sô pha.
Sắp xếp xong, Nguyên Dã thay một bộ quần áo: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, cơm tối tôi mang về cho các người, các người không được ra ngoài.”
Hắn đi tới cửa sổ liếc nắt nhìn ra bên ngoài, lát sau nói: “Có người gõ cửa gây phiền phức, thì để cho bọn họ tìm tôi.”
Nguyên Dã dặn dò xong rời đi.
Tô Đài đi ra ngoài đuổi theo hắn: “Nguyên Dã.”
Nguyên Dã nghiêng người chờ hắn.
Vì là ở bên ngoài, Tô Đài chỉ có thể hạ giọng: “Cậu và Nhện Độc đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Dã biết Tô Đài muốn nói gì, nói một câu đánh trúng trọng điểm: “Tôi và Nhện Độc không cùng một đường, tôi có chuyện phải làm.”