Tòa nhà văn phòng chính phủ lúc trước của An Thành.
Tại thời điểm này đã bị Nhện Độc và những người khác chiếm giữ. Tòa nhà được cung cấp điện nên Nguyên Dã đi lên bằng thang máy.
“Vất vả cho Lương đội trưởng, mang về tin tức quan trọng như vậy. Tôi sẽ truyền tin tức này xuống dưới để các anh em chú ý...”
Cửa thang máy mở ra, Nhện Độc tiễn Lương Tuyền và những người khác đến trước thang máy, thái độ có vẻ khách khí, lại chẳng mấy thành ý.
Cửa thang máy mở ra, Nhện Độc nhìn vào trong. Hắn nháy mắt chào hỏi: “Nguyên Dã đã trở về.”
Hắn quay đầu hướng về phía Lương Tuyền nói: “Vậy tôi không tiễn nữa, Lương đội trưởng xin mời.”
Ánh mắt Lương Tuyền quan sát Nguyên Dã một vòng. Một người vào thang máy, một người lại bước ra.
Giữa hai lông mày Nguyên Dã toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nhìn qua có chút hơi hung tàn.
Lương Tuyền không thể không nhìn thêm mấy lần, người đàn ông này... trước đây cô chưa từng gặp.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, khi thang máy sắp đóng lại hoàn toàn, đột nhiên cô thấy người đàn ông kia quay lại nhìn mình.
Không nói ra được là loại cảm giác gì.
Chính là có chút khó chịu... còn có một chút quen thuộc.
Tiếp đó, thang máy đóng lại, bắt đầu đi xuống.
“Rầm...”
Cả tòa nhà rung chuyển một hồi.
Nhện Độc nhìn hướng thang máy, khẽ nhíu mày.
Thang máy đột nhiên mất kiểm soát mà rơi xuống, người trong thang máy chỉ bị thương nhẹ một chút, không nguy hiểm tới tính mạng.
Nguyên Dã ngồi trên chiếc ghế sô pha được làm bằng da thật, vắt chéo chân, lắc lắc. Nhện Độc nói chuyện điện thoại xong mới ngồi ở phía đối diện hắn.
“Nguyên Dã, thế nào đây?”
Nguyên Dã nheo mắt: “Vật mà ta muốn thì sao?”
Nhện Độc giọng điệu có chút chậm chạp, dường như nói từng chữ, từng chữ một: “Nguyên Dã, cậu yên tâm, theo quy tắc tiền trao cháo múc thôi.”
Nguyên Dã không kiên nhẫn liếc liếc mắt nhìn hắn: “Cho ta xem đồ trước đã.”
Sắc mặt Nhện Độc đọng lại ý cười: “Nguyên Dã, cậu như vậy là có chút không hiền hậu đấy. Năng lực của cậu ta lại không hiểu rõ sao? Chuyện này, ta không dám mạo hiểm.”
Nhện Độc tỏ vẻ kiêng kỵ nhìn chàng thanh niên có vẻ còn nhỏ tuổi trước mặt.
Nhện Độc thấy sắc mặt của Nguyên Dã dần dần tối lại, trong lòng hắn cũng theo đó mà trầm xuống.
Lúc này, hắn không muốn gây xích mích với hắn ta.
“Như vậy nhé người anh em, chúng ta cùng lúc trao đổi, được chứ?”
Nguyên Dã “a” lên một tiếng, bất chợt cầm một tập tài liệu: “Thứ ngươi muốn đây.”
Ánh mắt Nhện Độc thâm thúy, trước đây hắn đã từng thấy hắn ta bất chợt đưa đồ ra.
Bọn họ gọi thứ này là không gian.
Là một loại năng lực cực kỳ hiếm, lại vô cùng hữu dụng.
Trong lòng Nhện Độc còn muốn nhiều hơn thế, nhưng lúc này hắn không dám bộc lộ ra, chỉ gọi người mang tới một cái cặp.
“Có tầm chừng này.” Nhện độc nói: “Dữ liệu trong máy tính về cơ bản đều bị hủy rồi, chỗ này đều là tài liệu giấy, có thứ mà cậu tìm hay không thì ta không dám chắc chắn.”
Nguyên Dã đặt tài liệu vào giữa bàn trà, hai người đồng thời đẩy mấy thứ đồ về phía đối phương.
Trong rương cũng là tài liệu, mật mã ở phía trên đã được phá bỏ.
“Người anh em, chuyện này, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ nhìn qua đồ vật ở bên trong thôi, tuyệt đối chưa từng động vào.” Nhện Độc nói: “Tài liệu ở bên trong không hề thiếu đi bất kỳ trang nào.”
Nguyên Dã đóng rương lại.
Nhện Độc cũng mở tài liệu ra, hình như hắn đọc nhưng không hiểu lắm nên giao cho người đang ở phía sau.
Người đó mang theo văn kiện rời đi.
Mấy phút sau, người đó quay lại, nói nhỏ vào tai Nhện Độc mấy câu.
“Nguyên Dã người anh em, đồ thì không có vấn đề gì, nhưng mà...”
Hắn nói tiếp: “Tại sao lại không phải toàn bộ tài liệu?”
“Chuyện xảy ra trong thành, cái người tên Lương Tuyền kia không báo với ngươi sao?” Nguyên Dã không kiên nhẫn nói: “Ta có thể sống sót đưa tài liệu này về đây là đã tốt lắm rồi, ta không có nghĩa vụ phải bán mạng cho các người.”
Nhện Độc nghĩ lại chuyện Lương Tuyền đã nói với mình. Cả thành phố đều nổ tung, hơn nữa còn là nổ cùng một lúc.
“Bọn họ lấy được rồi sao?”
“Chuyện này ta cũng không biết thế nào.”
Nguyên Dã đứng dậy, ôm lấy chiếc rương trên bàn, cúi đầu hướng Nhện Độc nói: “Bảo người của các ngươi ở dưới lầu bớt lởn vởn xung quanh, nếu không bị biến mất một cách khó hiểu lại phiền phức đấy.”
Nhện Độc: “...”
Uy hiếp.
Nhện Độc trông chừng Nguyên Dã rời đi. Sự hung ác, nhan hiểm, từng chút từng chút một chiếm đóng.
Nguyên Dã trời sinh là kẻ máu lạnh, làm việc không từ thủ đoạn nào... Người này không dễ lôi kéo, cứ coi như là lôi kéo được thì cũng không dễ dàng khống chế.
Để cậu ta đi, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Xem ra phải tìm cơ hội thủ tiêu cậu ta.
-
Nguyên Dã đi tới nhà ăn, Nhện Độc cũng tới nhà ăn gọi cơm đem về. Thời gian Nguyên Dã rời đi cũng không lâu, hắn với Hao Tử một trước một sau đi vào cửa.
Trên tay Hao Tử cũng cầm không ít đồ, bên trong đương nhiên cũng là cơm canh các kiểu.
“Không ngờ đồ ăn trong An Thành lại ngon vậy.” Hao Tử mở hộp ra, mùi thịt lập tức lan tỏa ra bên ngoài: “Lại còn rẻ nữa, một chút vật tư thôi là đổi được rồi.”
“Cậu đổi ở đâu đấy?” Nguyên Dã ngăn cậu ta lại.
Hao Tử có chút không hiểu: “Chính... Chính là ở bên đó, cậu đứng ở chỗ này là có thể nhìn thấy mà.”
Nếu như không ở gần, Hao Tử cũng chẳng dám chạy qua đó.
Minh Thù vốn dĩ ngồi ở một bên, lúc này ánh mắt cô đang hướng tới chỗ đồ ăn kia, cô thấy bản thân thật sự rất thèm ăn.
Cô tuyệt đối đối với đồ ăn của nhân loại sẽ không thèm ăn như vậy.
Nguyên Dã để Hao Tử đem đồ ăn đến trước mặt Minh Thù: “Những thứ này, các người tốt nhất là không nên ăn.”
“Tại... Tại sao chứ?” Hao Tử nhìn chỗ đồ ăn thơm ngon của mình, làm sao mà có thể không ăn được cơ chứ?
Tô Đài cầm lên gần mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần: “Đây là thịt người.”
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh.
Lát sau, Hao Tử gần như nức nở: “Tô Đài, cậu cậu cậu... Cậu đùa thôi đúng không?”
“Cậu cho rằng bây giờ còn có thể tìm được thịt tươi mới như thế này sao?” Tô Đài nói: “Lần sau nhớ để ý hơn.”
Hao Tử chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt Diệp Tương Tư cũng trở nên trắng bạch, ôm chặt lấy mấy đứa trẻ, ngồi lùi lại trên ghế sô pha.
Những người khác cũng không khá hơn chút nào, đều cảm thấy buồn nôn.
Hoàng Chinh vội vàng thu chỗ đồ ăn đó lại, vất sang một bên như vất vi khuẩn.
Tiểu zombie và Lý Kiếm Nhân một lớn một nhỏ, ngồi xổm ở cửa phòng sách, dương mắt lên nhìn.
“Thật ghê tởm...” Hao Tử mệt lả người đi ra.
“Để cho cậu biết đường khỏi làm loạn, giờ thấy lợi hại rồi đấy.” Hoàng Chinh giáo huấn cậu ta.
“Tôi đâu có biết ở trong đây...” Hao Tử yếu ớt phản bác: “Đáng sợ như vậy, ăn thịt người đấy...”
“Cậu đúng là thằng khờ.”
“Cậu lúc đó cũng đâu có ngăn cản tôi.”
Hao Tử và Hoàng Chinh một người một câu tranh cãi với nhau.
Đồ Nguyên Dã cầm về đa số đều là đồ chay, có thịt thì cũng là đã được tẩm ướp qua.
Hao Tử nhìn thấy vậy hoàn toàn nuốt không trôi. Chuyện này, so với việc nhìn zombie ăn còn kinh tởm hơn.
“Sau này mọi người nhớ để ý một chút, ngày mai tôi nấu cơm nhé, đồ chúng ta mang tới đây vẫn còn lại một ít.” Tô Đài nói.
Nguyên Dã khó chịu liếc mắt nhìn Tô Đài.
Ai mượn nấu cơm chứ!
Đồ thần kinh này, ai biết nấu cơm là sẽ chạy theo người đó, những ngày tháng sắp tới biết sống sao đây!
Tô Đài bị trừng mắt một cách khó hiểu, không biết bản thân đã nói sai chỗ nào.
“Sao vậy?” Không hiểu thì phải hỏi thôi.
Nguyên Dã: “...” Chẳng lẽ muốn hắn nói không cho phép nấu cơm, đồ thần kinh sẽ đánh chết hắn mất.
Nguyên Dã cúi đầu, không nói lời nào.
Trong lòng tiểu nhân của hắn nảy sinh bùa chú, cầu cho ngày mai tay nghề bếp núc của Tô Đài sẽ bị mất hiệu quả.
“Ôi, cậu có thấy tên tiểu nhân Nguyên Dã kia đối xử rất tốt với tiểu tổ tông không?” Hao Tử lẩm bà lẩm bẩm rồi đột nhiên đến trước mặt Hoàng Chinh nói thầm.
Hoàng Chinh nhìn về phía Minh Thù, cũng thấp giọng nói: “Mới phát hiện ra sao? Từ trước đấy tôi đã thấy bọn họ là lạ rồi.”
Hao Tử và Hoàng Chinh liếc nhau, trong mắt mỗi người bọn họ đều thấy được đủ các loại suy đoán.