Bọn người đó giết zombie quả thực lợi hại.
Trong bọn họ không ít người có kỹ năng, kỹ năng lại đủ loại có thể gọi là loạn xì ngầu.
Lúc này toàn bộ một mạch dùng ở trên người zombie.
Mới vừa rồi bị đánh bất ngờ, đội ngũ hỗn loạn lúc này đã điều chỉnh được tiết tấu, rất nhanh chiếm được ưu thế.
Người đàn ông lúc trước nói chuyện đang ở gần Minh Thù, hắn nhìn thấy xung quanh Minh Thù bất ngờ hiện lên các thấu kính, mỗi một khối thấu kính đều là hình thoi, trên không trung chậm rãi xoay tròn.
Mà bên trong mỗi khối thấu kính đều có hình bóng một con zombie.
Minh Thù nhìn người đàn ông nở nụ cười xinh đẹp, thấu kính biến mất lượng zombie tự nhiên nhiều lên gấp mấy lần.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết làm người đàn ông bừng tỉnh, hắn lui nhanh về phía sau, sau sống lưng đầy mồ hôi lạnh.
Người này...
Sau hai mươi phút.
Bọn người đó bị zombie vây quanh, mỗi người đều ôm đầu ngồi ở dưới.
Minh Thù ngồi trên một đống sách, ném sách xuống thùng sắt đang đốt ở phía dưới, ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên cao, chiếu sáng nụ cười trên khuôn mặt cô.
“Như thế này đã êm dịu chưa?”
“Các người biết bọn ta là ai không? Hôm nay các người dám đụng đến bọn ta, ta đảm bảo...”
“Xem ra vẫn chưa đủ, tiếp tục đánh.”
Nhóm zombie tiếp tục đánh đập đám người kia một trận.
Bọn họ mới gặp qua zombie ăn thịt người, chứ chưa thấy zombie lại đi đánh người!
“Bọn họ... Bọn họ là người của Nhện Độc.” Cô gái núp ở một góc nhỏ giọng nói.
Minh Thù tùy ý lật một quyển bách khoa toàn thư thế giới động vật, nghe thấy giọng nói của cô gái, nhíu mày: “Cô biết bọn chúng?”
Cô gái nhìn Minh Thù, cô nữ sinh này mặc dù mang theo zombie, nhưng so với những người này tốt hơn nhiều.
Cô ấy đã cứu các cô hai lần.
Nếu như lúc trước không phải vì sợ đám zombie này mà bỏ chạy, các có lẽ sẽ không bị tra tấn lần thứ hai.
Cô gái khóc nức nở nói: “Người của Nhện Độc trên cánh tay đều có hình xăm, bọn họ hoành hành ngang ngược đánh giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, mọi người ở căn cứ phía nam đều biết.”
[Nhiệm vụ ẩn: Hào quang nhân loại.]
Hả...
Tiêu đề nhiệm vụ lần này sao lại bình thường như vậy?
[Gợi ý: Mời ký chủ cố gắng thu hoạch giá trị thù hận của con người giống loài đối lập, ngươi không chết thì ta phải lìa đời. Ký chủ cố gắng lên!]
Minh Thù im lặng.
Nếu là thu hoạch giá trị thù hận của con người, vì sao không gọi hào quang zombie?
[Nhiệm vụ ẩn: Hào quang zombie.] Hài Hòa Hiệu đổi lại.
Minh Thù: “...”
Hài Hòa Hiệu ngươi có thể làm vậy sao.
[Chỉ cần ký chủ vui là được, tất cả vì ký chủ phục vụ.]
Minh Thù mặc kệ Hài Hòa Hiệu càng ngày càng thần kinh này.
Giá trị thù hận của nhiệm vụ ẩn cũng rất cao, dù sao cũng là liên miên không dứt, Minh Thù cảm thấy có thể làm một phiếu.
“Nhện Độc lợi hại như vậy sao?”
Giọng nói Minh Thù có chút vui mừng, cô gái kia sợ đến không dám nói lời nào.
“Biết chúng ta là người của Nhện Độc, còn không mau dừng tay! Cô đừng tưởng rằng... A...”
“Còn có sức để nói, đánh nhiệt tình cho ta. Ngươi, ngươi nữa, không được lười biếng.”
“Grừ!” Hắn không lười biếng, chân hắn không nhúc nhích được mà.
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa.” Thủ lĩnh đám người đó thực sự không chịu được, hét lớn một tiếng: “Bà cô của tôi ơi, là chúng tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, cô buông tha cho chúng tôi đi.”
Người phụ nữ này có thể điều khiến zombie, còn có thể biến ra zombie từ không khí.
Nếu như biết sớm như vậy, bọn họ dại gì lại muốn chết.
“Yên tâm ta không giết người.” Minh Thù nói.
Người đàn ông thủ lĩnh thở phào, vội vàng nói: “Đồ dùng của chúng tôi đưa cho cô hết, vũ khí cũng cho cô, chỉ cần cô tha cho chúng tôi.”
Người đàn ông thủ lĩnh nghe giọng nói của cô tiếp tục vang lên: “Có điều bọn chúng có giết người hay không, ta cũng không biết.”
“Gào gào gào gào! Gừ gừ gừ gừ!”
Zombie nhiệt tình đáp lại, bọn chúng ăn thịt người.
Người đàn ông thủ lĩnh: “...”
“Cô muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha chúng tôi?” Người đàn ông thủ lĩnh lúc này đã lạnh run, làm gì còn dáng vẻ uy phong lúc trước.
“Ta cho phép các ngươi chạy trước ba mươi giây, có thể chạy hay không thì phải xem vận may rồi.” Minh Thù mỉm cười: “Đúng rồi, xin hãy nhớ tên của ta là Hạ Vị, hạ trong mùa hạ, vị trong vị lai. Đừng có nhớ nhầm, về sau có thù nên tìm tới ta, tuyệt đối không nên tìm nhầm người.”
Đám đàn ông: “...” Khiêu khích, rõ ràng là đang khiêu khích!
Minh Thù tự xưng tên họ xong, mỉm cười. “Bây giờ bắt đầu tính thời gian.”
Zombie tránh ra một con đường.
“Hai mươi chín.”
“Hai mươi tám.”
Đám người liếc nhau, co chân nhanh chạy xuống lầu dưới.
“Hai mươi ba... đuổi theo! Để cho vài con cá lọt lưới, đừng đánh ngã toàn bộ.” Còn phải giữ lại vài người sống để đi truyền tin, nếu không làm sao cô tăng giá trị thù hận được.
Zombie gào rít chạy xuống.
“Ta đã nói với các ngươi rồi đó, không được phép ăn hết!” Minh Thù ở phía sau kêu lên.
“Grừ grừ grừ!” Âm thanh của đám zombie chỉnh tề truyền lên.
Thư viện chỉ còn lại có mấy người, lúc này trên mặt đều có vẻ một lời khó nói hết.
Không phải nói để cho bọn họ chạy trước ba mươi giây sao?
Đối với những ánh mắt này, Minh Thù trực tiếp bỏ qua.
Cô là zombie, zombie không có độ tin cậy.
Cô cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm cái gì không đúng, thân là zombie cô nên đứng ở góc độ của zombie suy nghĩ.
Giống như Hài Hòa Hiệu nói, bọn họ là giống loài đối lập không có ai đúng ai sai cả.
Zombie ăn thịt người, người giết zombie.
Nhân loại muốn sinh tồn, lẽ nào zombie lại không muốn sinh tồn?
Ai muốn trở thành zombie chứ?
Trong lòng zombie cũng rất khổ!
Ăn đồ ăn vặt đều muốn nôn ra hết, thật là khó chịu!
Tiểu zombie không đuổi theo người, dù sao bây giờ hắn cũng là đội trưởng, zombie sẽ mang về cho hắn.
Hắn ngồi bên người Minh Thù, không biết có phải là Hao Tử bị ảo giác không, hắn cảm thấy tiểu zombie so với lúc trước đẹp mắt hơn một ít.
Ba cô gái núp ở trong góc, ôm nhau an ủi lẫn nhau.
Thư viện chỉ còn lại tiếng lửa cháy.
“Tôi là bạn của Hạ Lai.” Tô Đài đột nhiên lên tiếng, dường như là nói chuyện với nhóm người phía trước: “Hắn bảo tôi chăm sóc cho cô.”
Hạ Lai?
Minh Thù miễn cưỡng từ bên trong trí nhớ của nguyên chủ mơ hồ đưa ra một người, dường như... là anh trai của nguyên chủ.
Hạ Vị, Hạ Lai.
“Hắn đã chết.” Tô Đài lại nói.
Minh Thù gật đầu, bày tỏ mình biết rồi.
Hạ Lai còn có thể có ấn tượng nhất định ở trong trí nhớ của nguyên chủ, chứng tỏ là một người nhà rất quan trọng.
Có điều... đều không quan trọng nữa.
Tô Đài im lặng, hai người còn lại cũng im lặng theo.
Im lặng một lúc, Tô Đài giống như hạ quyết định, nói với Hao Tử và Hoàng Chinh: “Tôi về sau sẽ đi cùng cô ấy, căn cứ phía nam cách nơi này không xa, mọi người có thể đi tới nơi đó.”
“Tô Đài, cậu nói cái gì? Cô ta...” Hao Tử hơi kích động. “Cậu không theo chúng tôi cùng về căn cứ sao?”
Cô ta là zombie!
Tuy là zombie này có điểm kỳ lạ.
Nhưng cô ta vẫn là zombie!
Coi như là vì bạn của cậu, cũng không cần liều mạng như vậy chứ?
“Tôi nợ Hạ Lai một mạng.” Tô Đài giải thích: “Lúc hắn chết, tôi đã đồng ý với hắn.”
Nếu như cô ấy triệt để biến thành zombie như những con ngoài kia coi như xong.
Nhưng cô ấy lại không có...
Cô ấy và một người bình thường nhìn không khác nhau gì mấy.
“Cậu không đi, tôi đi làm gì?” Khuôn mặt Hoàng Chinh lộ vẻ nghiêm túc: “Tô Đài, chúng ta là anh em, đã nói là sẽ cùng sống chết.”
Tô Đài im lặng vài giây, nhắc nhở bọn họ: “Về sau sẽ rất nguy hiểm.”
Dù sao theo một con zombie, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hao Tử tỏ ra khó chịu: “Nếu không nhờ cô ấy, chúng tôi cũng đã chết rồi. Dù sao... cậu cũng đừng nghĩ có thể bỏ chúng tôi lại!”
“Này, tôi còn chưa đồng ý, vậy mà mọi người lại tự ý quyết định vậy?” Ai muốn mang một đám vướng víu đi cướp đoạt vật tư chứ?
Trẫm đồng ý sao?
Đồ ăn vặt của trẫm đồng ý sao?
“...”
Ý kiến của Minh Thù đối với Tô Đài cũng không quan trọng, hắn quyết định là được.