Thú nhỏ lăn lộn chạy trở về nhảy lên trên người Minh Thù, không biết là không tìm được hay là tìm được ăn xong rồi.
Minh Thù cầm nó lên vò vò, thấy tinh thần nó so với trước kia khá hơn một chút, lúc này mới thoáng yên tâm.
Con sen đừng nhào nặn ta!
Thú nhỏ giãy giụa, đi vo nó thành hình tròn, có phiền không cơ chứ!
Minh Thù lại dùng sức vò vò.
Thú nhỏ tức giận không thôi, nhưng cũng không thể tránh được.
Lúc trời sáng, Lý Kiếm Nhân tỉnh lại, có điều đã trở thành zombie.
Hắn thoát khỏi sợi dây thừng, suýt chút nữa cắn trúng Hao Tử.
Hao Tử không xuống tay giết hắn, cùng Hoàng Chinh trói hắn lại.
Mấy người đứng ở trước mặt Lý Kiếm Nhân, tinh thần có chút bi tráng. Bọn họ đi xa như vậy, cuối cùng vẫn là...
“Grừ grừ grừ!”
Lý Kiếm Nhân gào thét.
Minh Thù mang theo thú nhỏ, hướng xuống phía dưới thư viện rời đi, tiểu zombie đứng ở một bên, đang nhìn đồng loại mới của hắn.
“Hạ Vị.” Hoàng Chinh đột nhiên gọi Minh Thù lại: “Cô mang tiện nhân theo!”
Chí ít...
Chí ít như vậy, hắn sẽ không bị người khác giết chết.
“Mọi người thực sự muốn đi theo tôi?”
Hoàng Chinh nhìn về phía Tô Đài, Tô Đài nhẹ gật đầu.
Minh Thù nhìn lại búng tay một cái, Lý Kiếm Nhân đang gào thét yên tĩnh trở lại không còn dáng vẻ dữ tợn, vừa mới biến thành zombie, Lý Kiếm Nhân cũng không tính là khó coi.
-
Bên trong thành thị gặp được một đội ngũ, bọn họ muốn đi tới căn cứ phía nam, mang ba cô gái kia đi theo không tiện, Tô Đài liền để đội ngũ kia dẫn các các cô đến căn cứ phía nam.
Bỏ được ba cục nợ, Minh Thù lượn một vòng trong thành phố, lại tìm được một nhóm zombie.
Đội ngũ không tính là cực lớn, nhưng đối với mấy đội ngũ loại nhỏ, gặp phải đội ngũ zombie như vậy, cũng chỉ có nước chạy trối chết.
“Phía trước dường như là quân khu.” Hao Tử chỉ vào tòa nhà cách đó không xa: “Đạn dược của chúng ta bị mất rồi, đến đó bổ sung một ít.”
Tô Đài liếc mắt nhìn Minh Thù phía sau đang đi được thật chậm, cùng với đám zombie kia như đang muốn đi đánh trận.
Hắn quay trở lại: “Chúng ta đi quân khu xem thử.”
Minh Thù nhìn sang quân khu bên kia, huy chương đại biểu cho quân khu tối tăm mù mịt, cửa lớn bị phá hỏng, xe cộ la liệt ở khắp nơi.
“Vừa xem xét thấy đã bị càn quét qua, mọi người bây giờ còn có thể nhặt được trang bị.”
“Dù sao cũng phải đi xem thử.” Tô Đài nói.
Khi ở trường học, Tô Đài cũng là một nhân vật có tiếng tăm, bình tĩnh trầm ổn, bộ dạng anh tuấn đẹp trai, là nhân vật lãnh đạo hàng đầu.
“Ừ, vậy đi thôi.” Nhỡ đâu có thể kiếm được đồ tốt gì thì sao?
Người mà... Không phải, zombie mà, cũng có thứ để theo đuổi mới được.
Trong quân khu rất yên tĩnh, thế nhưng lúc tiến vào một tòa nhà, Hoàng Chinh đột nhiên bảo bọn họ dừng lại.
“Phía trước có rất nhiều zombie.” Hoàng Chinh nói.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy zombie, nhưng không nhìn được bên trong là hoàn cảnh như thế nào, cho nên không dám tùy tiện đi vào.
Tô Đài chạy đi xem một chút, sau khi trở về nói: “Hẳn là lúc tận thế, quân nhân bị giam ở bên trong, tôi tìm được một bản đồ phân bố quân khu.”
Tô Đài mở bản đồ phân bố ra: “Zombie ở đây, trước đây nơi này chính là kho quân giới, có lẽ là do quá nhiềm zombie, kho quân giới này còn chưa có người nào tới.”
Mọi người liếc nhìn nhau, nếu có thể đi vào đạn dược sẽ không lo thiếu, nói không chừng còn có thể tìm được nhiều vật tư.
“Zombie nhiều lắm, hơn nữa cửa còn là cửa do quân đội đặc chế, không cho nổ tan tành vào không được.” Hoàng Chinh xem xong bản đồ phân bố nói.
Nếu như đơn giản, cũng không tới lượt bọn họ đến tìm được đồ tốt.
Hao Tử hất cằm về phía Minh Thù, nháy mắt ra hiệu với hai người.
Chúng ta có vua zombie!
Sợ cái gì?
Tô Đài và Hoàng Chinh liếc nhau, tìm cô ấy hỗ trợ cũng không phải là không thể, chỉ là... Bọn họ bây giờ không có vật tư dư thừa làm thù lao cho cô.
“Chúng ta cứ nhờ cô ấy hỗ trợ trước, chúng ta cũng phải nghĩ cách mở cửa ra nữa.” Hoàng Chinh nói.
Đó là một vấn đề.
Tô Đài làm đại biểu cùng Minh Thù thương lượng một chút, Minh Thù không có hứng thú đối với đồ trong kia, thế nhưng Tô Đài nói bên trong có thể sẽ có vật tư, Minh Thù mới miễn cưỡng đồng ý.
Không thể bỏ qua đồ ăn vặt.
Như vậy còn một vấn đề cuối cùng, làm sao mở được cửa ra.
“Chúng ta cũng không có thuốc nổ, kỹ năng cũng không có liên quan tới việc mở cửa, làm sao mở được?”
“Nếu có thể tìm được phòng hóa học gần đây, tôi có thể chế tạo ra thuốc nổ đơn giản.” Tô Đài nói. “Cho nổ tung cửa không thành vấn đề.”
“Chúng ta đối với nơi này chưa quen thuộc, đi đâu tìm chứ?” Hao Tử thở dài. “Đây là chỉ được nhìn mà không được ăn.”
“Két két.”
Ba người đồng thời quay đầu, cánh cửa một năm chưa mở lúc này đang di động phát ra âm thanh ken két.
Minh Thù đứng ở trước cửa, thờ ơ cắn một miếng lương khô, tiểu zombie đứng đối diện cửa rống lên, dường như đang chỉ huy zombie bên trong mở rộng cửa.
Sự thực chứng minh, đúng là zombie bên trong mở cửa.
“...” Zombie thành tinh sao?
Zombie bên trong đều mặc quân trang, Minh Thù đi vào, từng con từng con đều lui vào góc nhà, hận không thể áp vào tường mà đi.
Minh Thù không thu phục zombie, cũng có thể để cho bọn chúng sợ mình.
Mấy người Tô Đài theo ở phía sau, tuy là cảnh này đã gặp qua hai lần, nhưng mỗi lần thấy, vẫn cảm thấy rất huyền ảo.
-
Bên ngoài quân khu.
Mấy chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Lương Tuyền ngồi ở vị trí kế bên lái xe, tập trung tinh thần, quan sát quân khu bên ngoài cách đó không xa.
“Kỳ lạ, sao lại nhiều zombie như vậy? “Lương Tuyền nghi hoặc: “Trước đó, không thấy zombie trong quân khu.”
“Có phải là khi đó không đi ra không?” Người lái xe phát biểu ý kiến: “Hoặc là đằng sau tới?”
Zombie vốn là biết di chuyển, giả thuyết này cũng có thể thành lập.
Lương Tuyền lại nhìn một lúc, ngoại trừ nhiều zombie hơn, dường như không có cái gì không đúng.
Cô cầm lấy bộ đàm: “Mọi người xuống xe, cẩn thận một chút phía trước có zombie.”
Phía sau xe nghe được mệnh lệnh, nhao nhao cầm vũ khí xuống xe.
“Tình báo chuẩn xác không? Trong này thật sự có vật tư và vũ khí?” Người phía sau vây quanh hỏi Lương Tuyền.
“Tin tức căn cứ cho sẽ không sai.” Lương Tuyền trả lời cũng rất nước đôi, coi như bên trong thật sự không có, cũng là căn cứ sai, không liên quan gì với cô.
“Tôi nghe nói đã từng muốn xây căn cứ ở chỗ này, cho nên tích trữ không ít vật tư và vũ khí ở quân khu này. Đáng tiếc căn cứ chưa kịp xây, toàn quân đã bị diệt rồi.” Lời nói này là của một người từng sống ở thành phố này, lời của hắn tự nhiên có sức thuyết phục.
Lương Tuyền nhìn thấy mọi người đều không nghi ngờ gì nữa, bắt đầu chia tổ: “Mọi người cẩn thận một chút, có vấn đề gì lập tức rút lui, một đội ở lại để tiếp ứng.”
Lương Tuyền mang theo một đội người trước tiên dọn dẹp zombie lang thang bên ngoài.
Bọn họ không xác định bên trong có zombie hay không, cho nên chưa từng nổ súng.
Mắt thấy zombie lang thang bên ngoài đã bị dọn dẹp xong, đột nhiên vang lên một tiếng súng.
“Người nào nổ súng?” Sắc mặt Lương Tuyền tối xuống đảo qua xung quanh.
Mọi người một bên giải quyết zombie bên cạnh, một bên lắc đầu, bọn họ không nổ súng.
“Grừ grừ grừ!”
Vô số zombie từ tòa nhà không xa dũng mãnh tiến ra.
Sắc mặt của mọi người trực tiếp thay đổi, tại sao có thể có nhiều zombie như vậy?
“Rút lui, mau chạy đi!” Lương Tuyền hạ mệnh lệnh.
Cô không ngờ bên trong có nhiều zombie như vậy, càng không nghĩ tới sẽ có người nổ súng.
Tốc độ của zombie cực nhanh, bọn họ không có cách nào rút về đoàn xe bên kia, chỉ có thể bò lên trên những ngôi nhà bên cạnh.