Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1614: Chương 1614: Điện hạ nuông chiều (16)




“Điện hạ, đây là ý gì?”

Tạ An không hiểu, đang êm đẹp lại muốn để bọn hắn dị ứng?

Thái tử điện hạ chậm rãi gõ lên mặt bàn.

Tạ An tại gian phòng đi tới đi lui: “Lâm công công là người của An phi, An phi lại là muội muội của Thừa tướng, chuyện này khẳng định là Thừa tướng làm ra, hắn muốn làm gì?”

“Thái tử điện hạ, việc này khẳng định có âm mưu!”

“Điện hạ, ngài nói một câu a?”

Thái tử điện hạ hỏi: “Tấn Quốc Công có phải là sắp trở về.”

“Vâng, hôm qua vừa nhận được tin tức, ít nhất mười ngày liền đến kinh thàng. Chuyện này cùng Tấn Quốc Công có quan hệ?” Tạ An bị chỉ điểm, hơi nghi hoặc một chút, không nghĩ ra mấu chốt.

“Thừa tướng không muốn để ta cùng Tấn Quốc Công gặp mặt.”

“...”

Trong tay Tấn Quốc Công có một bộ phận binh quyền, coi như Thừa tướng không chiếm được cũng sẽ không để điện hạ cùng Tấn Quốc Công dính líu quan hệ.

“Thừa tướng thật đúng là giỏi tính toán!” Tạ An lửa giận khó nhịn dưới đáy mắt.

“Nhưng dị ứng sao có thể ngăn cản điện hạ cùng Tấn Quốc Công gặp mặt?”

“Làm sao không thể, mua được ngự y, nói các ngươi là bệnh truyền nhiễm không được sao.” Minh Thù nói tiếp: “Bệnh truyền nhiễm rất đáng sợ, nói không chừng đến lúc đó các ngươi còn sẽ có vui mừng lớn hơn...”

Tạ An: “...”

“Chờ một chút...”

Tạ An cùng Thái tử điện hạ đồng thời nhìn về phía Minh Thù, lại muốn làm chuyện xấu gì.

Minh Thù sờ cằm: “Nếu ta không phát hiện, vậy cuối cùng chẳng phải là sẽ bị giam ở đây?”

“Thật ác độc!”

Minh Thù đột nhiên đứng lên.

Tạ An: “...”

Thái tử điện hạ: “...”

Hai người liếc nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy được sự không hiểu cùng nghi hoặc.

Chủ nhân chỉnh chủ còn không tức giận, cô đột nhiên phản ứng lớn như vậy làm cái gì.

“Các ngươi mới vừa nói Lâm công công kia là người của An phi, An phi lại là muội muội của Thừa tướng đúng không?” Minh Thù hỏi Tạ An.

Tạ An không rõ ràng cho lắm gật đầu: “Phải...”

Minh Thù đột nhiên hành lễ: “Điện hạ, điêu dân đi xuống trước.”

“... Ngươi đi đâu?”

“Người ác độc như vậy, nhất định phải giáo huấn một chút.” Lại muốn ngăn cản trẫm ra ngoài ăn đùi gà, quá ghê tởm!

“Ngươi đứng lại!” Thái tử điện hạ quát lớn một tiếng.

Minh Thù mấy bước vọt ra khỏi phòng.

“Đuổi theo cô ấy, đừng để cô ấy làm loạn.” Thái tử điện hạ chỉ hận mình không biết võ công.

Tạ An đuổi theo cô ra ngoài, ở bên ngoài chỉ thấy Minh Thù giẫm lên mái hiên biến mất trong màn đêm.

Tạ An nhanh chóng phi thân theo sau.

-

Gần đây phủ Thừa tướng phát sinh một chuyện đại sự.

Người lớn trong phủ Thừa tướng đều bị cạo sạch.

Nghe nói Thừa tướng phát lệnh truy nã tặc nhân cạo đầu hắn toàn thành, kết quả ngay cả một cọng lông của người ta cũng chưa bắt được.

Chuyện này truyền ra trong chợ búa, trở thành đề tài nói chuyện của trăm họ.

Đương nhiên chỉ dám lén lút nói, bị phủ Thừa tướng nghe thấy có thể sống không nổi.

Thừa tướng tại phủ Thừa tướng tức giận đến quẳng không ít thứ.

“Bắt được người không!” Thừa tướng một sợi tóc cũng không có, trơn bóng như cái trứng mặn.

“Không có... Không có.”

“Phế vật! Phế vật! Một đám rác rưởi!” Thừa tướng liên tiếp đạp tới, bọn hạ nhân ngã đầy đất, không người nào dám phản bác.

Là ai làm ra cũng không biết, bọn hắn bắt ai đây?

Nhưng Thừa tướng nổi giận, bọn hắn cũng chỉ có thể tìm tán loạn trên đường, làm dáng một chút.

Mà lúc này người cạo đang êm đẹp ở Đông cung —— rửa chén đĩa.

Minh Thù bị Xảo Tình tố cáo, nói cô ăn vụng màn thầu trong nhà bếp.

Minh Thù nói kia là tên tiểu thái giám ăn, tiểu thái giám chính miệng thừa nhận, không có quan hệ gì với cô.

Kết quả vẫn là bị phạt rửa chén đĩa.

“Tiểu yêu tinh có bệnh a.” Minh Thù ném chén đĩa vào nước, vù vù hai lần cầm lên phóng tới bên cạnh.

Thật vất vả mới tới giờ ăn cơm trưa, Minh Thù nhìn thấy một bát cơm trắng cùng một bàn rau xanh, cả người đều không ổn.

Đùi gà đâu?

Minh Thù bưng lấy bát đi tìm Thái tử điện hạ.

“Đùi gà của ta đâu?” Minh Thù đem bát thả trước bàn sách của Thái tử điện hạ: “Điện hạ, giữ lời mới là một quân tử.”

“Ta là Thái tử.” Thái tử điện hạ hững hờ lật qua một trang.

Minh Thù đổi giọng: “Giữ lời mới là một nam nhân!”

Thái tử điện hạ cười nhẹ một tiếng, ném đi sách trong tay: “Nếu ta cho người ở nhà bếp làm thêm đồ ăn cho ngươi, không chừng ngươi sẽ bị xa lánh.”

Hắn mở hộp cơm bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra đùi gà.

Minh Thù con ngươi có chút tỏa sáng.

Thái tử điện hạ bưng đùi gà, hắn lung lay trước mặt Minh Thù một chút: “Chỗ này không chỉ có một cái đùi gà, ngươi trả lời ta một vấn đề, đây đều là ngươi.”

Minh Thù suy nghĩ một lát: “Vấn đề gì?”

Thái tử mang theo sự yêu thích cùng hứng thú: “Tóc của Thừa tướng có phải là ngươi cạo hay không?”

Hôm đó Tạ An mặc dù đuổi theo cô, nhưng bất quá lúc xuất cung liền không tìm được thân ảnh của cô.

Sau khi Tạ An trở về bẩm báo, ngày thứ hai cô mới trở về.

Trong tay cầm bánh bao bị Xảo Tình bắt được chân tướng cho nên hắn liền thuận thế phạt cô đi rửa chén đĩa.

“Đúng vậy.” Minh Thù hào phóng thừa nhận: “Thừa tướng này là muốn hại ta, không trả thù sao được?”

Thái tử điện hạ nhắc nhở: “Người hắn muốn đối phó là ta.”

“Ta ở Đông cung, hắn chính là muốn hại ta.”

“...” Thái tử điện hạ trầm tư một lát: “Ngươi không phải là vì ta...”

“Điện hạ, có giấc mơ là tốt, nhưng mơ mộng hão huyền cũng đừng quá phận.”

“...”

Thái tử điện hạ đem đùi gà tức giận đưa cho cô: “Ăn đi.”

Minh Thù mặt mày cong cong nhận lấy: “Điện hạ thật tốt.”

“...”

Trở mặt nhanh như vậy, tại sao không đi diễn kịch đi?

“Sang bên kia ăn!”

“Ồ.”

Minh Thù bưng lấy đĩa đi cái bàn bên cạnh.

“Ta nhớ tới một chuyện.”

“Ngoạm... chuyện gì?” Minh Thù cắn đùi gà, nói chuyện không rõ ràng lắm.

“Võ công của ngươi không phải đã bị phế đi sao?” Vì sao còn có thể vượt nóc băng tường?

“...” Minh Thù lau miệng: “Hồi phục chứ sao.”

Thái tử điện hạ đứng dậy đi đến bên cạnh Minh Thù, một tay chống đỡ mặt bàn: “Ta coi như không tập võ cũng biết võ công bị phế trong thời gian ngắn muốn khôi phục là không thể nào, ngươi đang gạt ta!”

Điêu dân lại dám lừa gạt hắn!

“Bằng không thì sao có thể nhanh chóng được điện hạ đồng cảm, tới gần ngươi ám sát ngươi đây?” Minh Thù thuận theo hắn nói.

Thái tử điện hạ: “...” Lý do rất bình thường, hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Thái tử điện hạ cảm thấy mình sắp ngã bệnh.

Cô là đến giết mình, mình nghe thấy lại một chút phản ứng cũng không có.

“Ngươi đến cùng là đến giết ta hay là đến ăn nhờ ở đậu?” Chính như hắn cùng Tạ An nói, hắn không tin cô là đến giết mình.

Cô có rất nhiều cơ hội động thủ, nhưng cô không hề ra tay.

“Thuận tiện nha, đầu bếp ở Đông cung cũng không tệ.”

“Sát thủ các ngươi nghèo như vậy?”

“Ai, cái nghề này khó thực hiện a.” Số nhiều đều bị lâu chủ thu, tiền chia đến trong tay bọn họ kỳ thật cũng không nhiều.

Thái tử điện hạ đột nhiên có chút hứng thú: “Ta giá trị bao nhiêu tiền?”

“Điện hạ vô giá.”

“Có ý gì?”

“Không đáng tiền.”

Không...

Đáng..

Tiền...

Hắn thế nhưng là Thái tử!

Thừa tướng cùng Thái hậu vì giết chết hắn không biết suy nghĩ bao nhiêu biện pháp, mua bao nhiêu sát thủ.

Hắn làm sao lại không đáng giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.