Thái tử điện hạ hầm hừ thu tay lại, gió lạnh ngoài cửa thổi vào làm Thái tử điện hạ kéo lấy quần áo, quay người trở lại nơi trước đó hắn ngồi.
Minh Thù quét mắt đến lò sưởi bên chân hắn.
Vào thời tiết này, các cung còn chưa bắt đầu cung cấp lò sưởi.
Minh Thù ăn mấy ngụm cơm, đứng dậy đóng phòng cửa lại.
Thái tử điện hạ nâng bút lên liền thấy hành động này của cô: “Ngươi đóng cửa làm cái gì, muốn ám sát ta?”
“Lạnh.”
Minh Thù đáp lại một chữ, sau đó liền an tâm ăn đùi gà của mình.
Thời điểm Tạ An đến chính là nhìn thấy tràng diện như vậy.
Thái tử điện hạ ngồi trước bàn sách, nhất bút lên, mực bút rơi trên giấy, mơ hồ viết chữ lên phía trên.
Mà Thái tử điện hạ lại không có chút nào phát giác, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Tạ An phức tạp nhìn Minh Thù một chút, đi đến trước bàn sách: “Điện hạ.”
Thái tử điện hạ hoàn hồn, để bút xuống, đưa tay giữ chặt ống tay áo: “Chuyện gì?”
Tạ An nhìn Minh Thù một chút.
“Không sao.”
Trong lòng Tạ An lại là một trận khó chịu.
“Vinh Uy tướng quân bên kia đáp ưnhs.”
“Hừm, vậy đi chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
Thời điểm Tạ An ra ngoài, Minh Thù đã ăn xong, đang thu dọn đồ đạc trượt theo Tạ An.
Tạ An cùng Minh Thù đứng tại cửa ra vào liếc nhau, đồng thời phất tay áo đi về hai phương hướng khác nhau.
Minh Thù còn đang suy nghĩ làm sao để Thái tử điện hạ mang mình theo, ai biết còn không cần cô nghĩ biện pháp, thời điểm Thái tử điện hạ ra ngoài đã gọi cô đi theo hầu hạ.
Vì thế Xảo Tình hận không thể ở trên người cô trừng đến lủng mấy lỗ.
Xe ngựa ở bên ngoài Đông cung chờ đợi
Thái tử điện hạ hiển nhiên đã lên xe ngựa.
Minh Thù còn cho là mình phải đi theo bên cạnh xe ngựa, đang nghĩ ngợi sau khi rời khỏi đây liền trượt, màn xe đột nhiên bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của Thái tử điện hạ.
“Lên đây.”
“Điện hạ, ta đi bộ là được rồi.” Đi lên còn trượt thế nào?
“Lên đây!”
“...”
Minh Thù giẫm lên ghế đẩu đi lên, trong xe ngựa bố trí dễ chịu, bên cạnh còn có cái bàn nhỏ, bất quá chỉ có nước trà, không có đồ ăn vặt.
Thái tử điện hạ dựa vào gối mềm, trong ngực có lò sưởi đặt vào, vô cùng có dáng vẻ một quý công tử.
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, đi về phía ngoài cung.
Thời điểm xuất cung, tiếng ồn ào dần dần xuyên qua màn xe truyền đến, Minh Thù vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Bốn phía đường đi có rất nhiều tiểu thương buôn bán đồ ăn vặt, âm thanh gào to cùng tiếng trả giá không dứt.
Hương thơm của đồ ăn bay vào trong xe ngựa.
Muốn ăn!
Ta cũng muốn!
Thú nhỏ chẳng biết lúc nào chui ra, ôm lấy cánh tay Minh Thù.
“Rót cho ta một chén trà.”
Minh Thù một tay lấy thú nhỏ ấn xuống đẩy ra đằng sau, thuận tay liền rót cho hắn một chén trà.
Minh Thù đột nhiên nghe lời như thế, Thái tử điện hạ còn có chút không thích ứng.
Trước đó bảo cô làm việc, làm là làm, nhưng ngoài miệng kiểu gì cũng sẽ nói vài lời không dễ nghe.
“Ngươi muốn làm gì?” Thái tử điện hạ nhận lấy chén trà.
“Điện hạ.” Giữa hai hàng lông mày Minh Thù đều là ý cười: “Ta có thể xuống dưới không?”
“Xuống dưới làm gì?”
“Ăn cái gì a.” Minh Thù nói đến thẳng thắn.
Thái tử điện hạ đưa chén trà cho cô: “Ngươi cả ngày ăn nhiều như vậy cũng không thấy ngươi lên cân, lãng phí lương thực làm gì?”
“... Không ăn một bữa đói đến hoảng loạn.”
“Ngươi ăn một ngày bằng người khác ăn cả năm.”
Minh Thù bắt thú nhỏ lại, trực tiếp vén rèm xe lên muốn xuống dưới.
Thái tử điện hạ dưới tình thế cấp bách liền kéo cánh tay cô lại: “Được rồi, mua cho ngươi.”
Minh Thù quay đầu: “Thật chứ?”
“Bổn thái tử nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh*.”
Thái tử điện hạ quả nhiên vé rèm xe lên gọi Tạ An, để hắn đi mua chút đồ ăn trở về.
Tạ An: “...”
Điện hạ chưa từng ăn những vật này, khẳng định là Thần Nguyệt kia!
“Điện hạ, tay.”
Bị Minh Thù nhắc nhở, Thái tử điện hạ lúc này mới thức tỉnh, vội vàng buông tay ra, ôm lấy lò sưởi, ánh mắt dời về nơi khác.
-
Lúc Thái tử điện hạ cùng Vinh Uy tướng quân gặp mặt, Minh Thù liền ngồi xổm ở bên ngoài phòng ăn đồ ăn vặt Tạ An mua.
Tạ An cầm kiếm đứng trước cửa: “Ngươi có một chút quy củ hat không?”
Minh Thù ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Tạ An đại nhân, ta cũng không phải thật sự làm cung nữ cho các ngươi.”
Tạ An hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải điện hạ che chở cho ngươi, dựa vào ngươi có muốn làm cung nữ cũng không đảm đương nổi.”
“Nếu không phải hắn ở đây, ta cũng không thèm.”
“Ngươi nói cái gì??”
“Nói ngươi thật đáng yêu.”
Một đại nam nhân bị khen đáng yêu, Tạ An xém chút rút kiếm chém cô.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị người ta mở ra, thanh âm cởi mở truyền tới: “Ha ha ha, cung nữ thân cận của điện hạ có thể có chút ý tứ.”
Thái tử điện hạ không có lên tiếng.
Vinh Uy tướng quân tiếp tục nói: “Không bằng điện hạ thưởng cung nữ này cho vi thần?”
Thái tử điện hạ còn chưa lên tiếng, Minh Thù chủ động nói tiếp: “Tướng quân thật có mắt nhìn, điện hạ, quyết định như vậy đi.”
“Thần Nguyệt, không được hồ nháo.” Thái tử điện hạ thấp giọng một tiếng, tâm tình kém tới cực điểm.
“Thần Nguyệt? Tên rất hay, tên rất hay!” Vinh Uy liên tiếp tán thưởng: “Điện hạ, ngài hẳn là không bỏ được? Một tiểu cung nữ mà thôi, trong cung muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Vinh Uy tướng quân có chút híp mắt, lộ ra mấy phần lạnh lẽo: “Điện hạ, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, một nữ nhân ngài đều không nỡ, vi thần làm sao yên tâm?”
“Đúng vậy.” Minh Thù ở bên cạnh phụ họa.
“...”
Tên điêu dân này!
Tức chết hắn!
“Vinh Uy tướng quân, chuyện này ta không thể đáp ứng ngươi, cáo từ.”
Thái tử điện hạ kéo tay Minh Thù rời đi.
“Điện hạ, ngài cũng đừng hối hận.” Thanh âm của Vinh Uy tướng quân đã trầm xuống.
Thái tử điện hạ quay đầu: “Không hối hận.”
-
Minh Thù bị Thái tử điện hạ ném lên xe ngựa, thái giám đánh xe bị lãnh ý trên người Thái tử điện hạ dọa đến run rẩy một chút.
Điện hạ đây là thế nào?
Thái tử điện hạ lạnh giọng phân phó: “Hồi cung.”
Minh Thù ngồi bên trong, dán vào xe ngựa, Thái tử điện hạ lạnh như băng liếc nhìn cô một cái: “Ngươi không phải muốn ám sát ta sao, còn chưa động thủ liền muốn từ bỏ rồi?”
Minh Thù nâng khóe miệng cười: “Ngươi ghen.”
Thái tử điện hạ giống bị giẫm trúng cái đuôi mèo: “Nói bậy!”
“Điện hạ, thừa nhận đi, ngươi thích ta.”
“A, bổn thái tử sẽ không thích ngươi.”
“Ai.”
Minh Thù lắc đầu thở dài.
Thái tử điện hạ chịu đựng lửa giận, thấp giọng cảnh cáo: “Vào Đông cung ngươi chính là người của Đông cung, còn dám có ý nghĩ như vậy, xem bổn thái tử làm sao thu thập ngươi.”
Thái tử điện hạ nói xong liền vội vàng nhắm mắt lại.
Không biết là trốn tránh hay là không muốn nói chuyện với Minh Thù.
Minh Thù hơi nâng khóe môi, đầu ngón tay trắng nõn vén màn xe lên nhìn ra ngoài.
Vinh Uy tướng quân... Tối nay lại viếng thăm tốt.
Thứ hắn muốn, sao cô có thể không cho hắn.
Thái tử điện hạ đại khái là thật sự tức giận, sau khi hồi cung một câu cũng không nói cùng Minh Thù, cũng không cho cô hầu hạ, trực tiếp trở về tẩm điện.
“Điện hạ, Vinh Uy tướng quân?”
“Lão gia hỏa, lòng tham cực kì.” Thái tử điện hạ cười lạnh một tiếng: “Hắn không có triệt để đứng về phe nào, chính là đợi thêm bên nào có lợi thế cao hơn.”
Yêu cầu khác đều có thể đàm phán, hắn cũng dám đưa ra một yêu cầu như vậy.
Mặc kệ hắn có nguyên nhân gì, hắn cũng không thể đáp ứng.
“Điện hạ, ngài thích Thần Nguyệt sao?”
Thái tử điện hạ sững sờ nguyên tại chỗ.
“Ngài giữ lại cái áo choàng kia, chú ý động tĩnh của cô ấy, ngài thích cô ấy, đúng không?”
Tạ An không có đạt được đáp án.
Nhưng đáy lòng Tạ An đã có đáp án.
Nếu như điện hạ không thích cô, không thể lại trầm mặc.