Ban đêm.
Minh Thù leo tường tiến vào phủ của Vinh Uy tướng quân.
Phủ tướng quân hơi lớn, Minh Thù không phải rất quen thuộc, ngoặt đông ngoặt tây, cứ thế không tìm được Vinh Uy tướng quân.
Răng rắc ——
Tiếng vang rất nhỏ từ đỉnh đầu truyền đến.
Một đạo hắc ảnh từ phía trên nhảy xuống, cùng Minh Thù giao thue.
Bất quá mấy chiêu, người kia liền lên tiếng: “Nguyệt tỷ tỷ là ta!”
Minh Thù dừng lại, thuận thế kéo lấy người nhảy lên xà nhà.
Bọn họ mới vừa lên, phía dưới đã có binh lính tuần tra đi tới.
“Kỳ quái, vừa rồi nghe thấy có động tĩnh...”
“Nghe lầm rồi, gần đây gió lớn, Đi đi đi.”
“Không phải, vừa rồi không có gió.”
“Được rồi, mọi người nhìn kỹ một chút.
Sau khi đem bốn phía tìm kiếm một lần cũng không phát hiện gì dị thường, một đám người mới rời đi.
Đông Thập kéo khăn che mặt xuống, mừng rỡ không thôi: “Nguyệt tỷ tỷ, thật trùng hợp!”
Minh Thù: “...”
Minh Thù hỏi hắn: “Tại sao người lại ở chỗ này?”
Đông Thập đối với Minh Thù không có gì giấu giếm, nói thẳng: “Nhận được nhiệm vụ giết con trai thứ của Vinh Uy tướng quân.”
Minh Thù nghe xong cũng không có phản ứng gì: “Ngươi biết gian phòng của Vinh Uy tướng quân ở đâu không?”
Đông Thập gật đầu: “Biết a, phủ tướng quân này ta đều quen thuộc, mục tiêu hôm nay cùng mấy tên cẩu bằng hữu uống say, ta đang định đi giết hắn.”
“Dẫn đường.”
“Được rồi, Nguyệt tỷ tỷ.”
Đông Thập đưa Minh Thù đến chỗ ở của Vinh Uy tướng quân.
“Cái kia Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi làm nhiệm vụ trước, một hồi gặp bên ngoài.”
“Ừ.”
Đông Thập lắc mình mấy cái đã không thấy tăm hơi, Minh Thù đẩy cửa sổ nhảy vào.
-
“A!”
Phủ của Vinh Uy tướng quân sáng sớm đã có một tiếng hét thảm vang tận mây xanh.
Vinh Uy tướng quân ôm con trai đã chết, bi phẫn kêu to.
Bọn hạ nhân đứng xa xa không dám tới gần.
Vinh Uy tướng quân có một tiểu công tử làm xằng làm bậy, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, thịt cá của bách tính, bây giờ đã chết rồi.
Trong lòng từng người tự phần mình tỏ ý vui mừng.
Chết rất tốt.
Vinh Uy tướng quân liền thích chính là đứa con trai nhỏ nãy
Nâng trong lòng bàn tay giống như bảo bối.
Hiện tại chết rồi, Vinh Uy tướng quân nơi nào chịu được.
“Thần Nguyệt...”
Vinh Uy tướng quân ôm thi thể tiểu công tử, mặt mũi tràn đầy đều là gầm thét.
Nhất định là nữ nhân kia!
Nhất định là cô!
Là cô giết con trai hắn.
Hắn muốn báo thù cho con trai hắn.
“Người đâu? Có ai không!”
Người chờ bên ngoài lập tức chạy vào, run run rẩy rẩy đáp một tiếng: “Tướng quân.”
“Đi...”
Vinh Uy tướng quân vừa nói một chữ đi liền không có âm thanh.
Tại thời điểm hạ nhân nghi hoặc, Vinh Uy tướng quân lại tràn ngập uy nghiêm nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút ra ngoài.”
Vinh Uy tướng quân nhìn con trai trong ngực.
Đáy mắt có chút khổ sở, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ.
Chuyện Vinh Uy tướng quân mất con nhất thời huyên náo nhốn nháo, nhưng sau khi Vinh Uy tướng quân cử hành tang lễ liền chuyển bảng hiệu cho Đông cung, trắng trợn đưa lễ.
Thừa tướng bên kia nơi nào không rõ.
Vinh Uy tướng quân đây là đứng bên phe Thái tử điện hạ.
Đừng nói Thừa tướng nghĩ mãi mà không rõ, ngay cả Thái tử điện hạ cũng đều nghĩ mãi mà không rõ.
Tạ An suy đoán: “Điện hạ, có thể con trai của Vinh Uy tướng quân là Thừa tướng động thủ?”
Thái tử điện hạ như có điều suy nghĩ, hôm nay gặp Vinh Uy tướng quân, ánh mắt hắn luôn rơi trên thân người đứng bên cạnh hắn.
Nhưng không phải ánh mắt ái mộ.
Càng giống nhu là e ngại cùng căm hận.
Hai loại cảm xúc đan vào một chỗ, có chút vặn vẹo.
“Vinh Uy tướng quân không thể trọng dụng, đề phòng nột chút.”
“Vâng.” Tạ An cũng nghĩ như vậy, luôn cảm thấy có chút cổ quái.
-
Chuyện hạ dược trước đó, cũng không biết Thái tử điện hạ xử lý như thế nào, Minh Thù chỉ biết Thừa tướng đã rất lâu không có vào triều.
Còn tên đầu trọc kia, cô đã dùng thuốc chế tác riêng bôi lên, dù có muốn được một nhánh tóc xinh đẹp đoán chừng là không thể nào.
Thừa tướng mặc dù không vào triều nhưng chính sự lại tuyệt đối không trì hoãn.
Hoàn toàn không cho Thái tử điện hạ cơ hội lợi dụng sơ hở.
Bất quá Vinh Uy tướng quân đứng đội để Thái tử điện hạ bên này chuyển biến tốt đẹp hơn một chút.
Trận tuyết rơi đầu tiên tại kinh thành đến có chút sớm, Minh Thù liền thấy trên sân đầy tuyết, Sở Linh Nhi đang cùng nột cung nữ quét dọn sân.
Cô đi xuống đình viện, kéo Sở Linh Nhi qua một bên: “Xảo Tình lại làm khó dễ ngươi?”
Sở Linh Nhi thần sắc bình tĩnh: “Không có, là ta chủ động làm.”
Bởi vì có Minh Thù là “tâm phúc” hầu hạ bên cạnh Thái tử điện hạ, Sở Linh Nhi thường xuyên cùng Minh Thù ở cùng một chỗ nên ở đây có chút thanh nhàn.
Trừ Xảo Tình kia luôn sai sử cô ấy làm chỗ này làm chỗ kia.
“Thật chứ?”
Sở Linh Nhi gật đầu.
Minh Thù cầm chổi cùng cô ấy quét tuyết.
Sở Linh Nhi kỳ quái: “Ngươi không hầu hạ điện hạ rời giường?”
Minh Thù khẽ nhíu mày: “Hắn gần đây dậy rất trễ, lúc này không cần đi.” Gần đây hắn ngay cả tảo triều cũng không đi.
Sở Linh Nhi ngược lại là không có phát hiện, bất quá ngẫm lại cô cả ngày hầu hạ điện hạ hẳn là rõ ràng nhất nên cũng không nhiều lời.
“Ngươi dự định ở chỗ này một mực làm cung nữ?” Minh Thù hỏi Sở Linh Nhi.
Sở Linh Nhi hiếm thấy cười lên: “Nơi này rất tốt
“Ngươi không sợ Thái tử thất thế? Nếu xảy ra chuyện, toàn bộ Đông cung đoán chừng đều chạy không thoát.”
Sở Linh Nhi hận không thể ngăn chặn miệng Minh Thù lại.
Loại lời này là có thể nói lung tung sao?
“Ngươi không muốn có mưu đồ để tương lai của bản thân tốt hơn một chút?” Minh Thù không chút nào để ý.
“Mưu đồ?” Sở Linh Nhi quét tuyết: “Ta bây giờ có thể còn sống đã là vạn hạnh, ta rất thỏa mãn, coi như sau này thật sự... Ta cũng nhận mệnh.”
“Ngươi không giống một người nhận mệnh a.”
Sở Linh Nhi sắc mặt cứng lại, cô ấy hỏi lại: “Vậy còn ngươi?”
“Hắn muốn hoàng vị, ta liền thay hắn tranh hoàng vị, hắn không muốn, ta liền dẫn hắn đi chứ sao.”
Sở Linh Nhi mơ màng một chút
Một hồi lâu mới phản ứng được, từ hắn này ám chỉ ai.
Sở Linh Nhi vẫn luôn không hiểu thấu cô.
Cô không giống một cung nữ, nào có cung nữ có thể không sợ chết như vậy, cả ngày cùng Thái tử điện hạ đối nghịch.
Làm việc ngay cả một chút trình tự cũng không có.
Giống như chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Sở Linh Nhi nhìn qua tuyết trắng mịt mùng, đáy mắt hiển hiện một chút mờ mịt, cô ấy vẫn luôn cố gắng sống sót, nhưng từ lúc nào cô ấy lại đột nhiên cảm thấy kỳ thật chết cũng không có việc gì?
“Thần Nguyệt, điện hạ gọi ngươi.” Xảo Tình đứng dưới hành lang, thần sắc không tốt gọi cô một tiếng: “Cả ngày chỉ biết lười biếng.”
Minh Thù giao chổi cho cung nữ bên cạnh: “Điện hạ liền biết ta lười biếng.”
“Ngươi...”
“Xảo Tình tỷ tỷ bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta không chấp nhặt với cô ta.”
Xảo Tình bị người phía sau giữ chặt.
Minh Thù cười tủm tỉm từ trước mặt cô ta đi qua, đi thẳng về hướng tẩm cung của Thái tử điện hạ.
Trong tẩm cung ấm áp như xuân, Thái tử điện hạ ngồi bên mép giường, trên người bọc lấy một cái áo choàng.
“Điện hạ, hôm nay ngươi dậy sớm hơn nửa canh giờ a.”
Minh Thù cho là hắn sẽ oán lại, kết quả nửa ngày cũng không có tiếng.
Minh Thù mấy bước đi qua: “Điện hạ?”
Thái tử điện hạ có chút hoảng hốt ngẩng đầu, mặt không có chút máu, cánh môi khẽ nhếch: “Ngươi đã đến.”
Thanh âm khàn giọng trầm thấp.
Minh Thù đưa tay sờ trán hắn, một mảnh lạnh buốt.
Minh Thù nhanh chóng chuẩn bị lò sưởi đưa cho hắn, lại cởi áo choàng của mình ra đắp lên người hắn.
“Ôm ta một cái.” Thái tử điện hạ thanh âm rất thấp, giống như là khẩn cầu Minh Thù.