Minh Thù không dám nói cho Văn lão gia tử chuyện này, nhưng dường như Văn lão gia tử đã biết từ cục quản lý bên kia rồi.
Cũng không biết Phó Vân Bách nói như thế nào, Văn lão gia tử ngược lại cũng không cản cô nữa.
Đây là hoạt động của cục quản lý tổ chức, đến lúc đó bên phía chính phủ cũng có rất nhiều người bình thường, Văn lão gia tử mặt khác để cô cùng Dư Thâm ra ngoài tiếp xúc với những người này.
Dư Thâm là dị năng giả, coi như Dư Thâm không ra ngoài, cô cũng không tránh được việc tiếp xúc với những người này.
Nơi tổ chức là một tòa lâu đài trên hải đảo, đây là địa bàn của cục quản lý, dị năng giả nếu thật có đánh nhau cũng dễ xử lý.
Dư Thâm có chuyên cơ đưa đón, Minh Thù cũng có chuyên cơ đi ngay bên cạnh, bất quá chuyên cơ của Dư Thâm vẫn phô trương lớn vô cùng.
Hắn vừa xuất hiện, các dị năng giả còn ở sân bay chưa có rời đi, dồn dập dò xét tới.
“Nhìn bên kia...”
“Kia là người của Dư gia sao?”
“Không phải có tin đồn nói hắn sống không được bao lâu sao?”
“Tốt số thôi, cha mẹ đều là dị năng giả, người ta nguyện ý nghĩ biện pháp chữa trị cho hắn, vật gì tốt đều dồn cho thân thể của hắn...”
Dư Thâm đối với những lời này không có cảm xúc gì, dắt Minh Thù ra ngoài theo lối đi riêng.
“Nữ sinh kia là ai?”
“Chưa thấy qua...”
Minh Thù cũng rất nổi bật, cô cùng Dư Thâm đang mặc áo đôi, kẻ không ngu cũng nhìn ra được quan hệ thế nào.
“Dư Thâm ca ca.”
Một nữ sinh gạt đám người ra chạy về phía Dư Thâm, thần kỳ chính là vệ sĩ cũng không cản cô ta lại.
Minh Thù cắn sữa chua theo thói quen, nhìn nữ sinh kia.
Nữ sinh một thân váy bồng màu hồng, tóc hơi xoăn, viền ren khắp nơi bay loạn, kawaii vô cùng.
“Dư Thâm ca ca.” Nữ sinh muốn nhào về phía Dư Thâm.
Dư Thâm có chút nhíu mày, kéo Minh Thù tránh sang bên cạnh, nữ sinh vồ hụt được vệ sĩ bên cạnh đỡ lấy.
“Biểu tiểu thư, cô không sao chứ?”
Nữ sinh hất tay vệ sĩ ra, ủy khuất nhìn về phía Dư Thâm: “Dư Thâm ca ca.”
Ánh mắt cô ta rơi xuống tay Dư Thâm đang nắm lấy Minh Thù, sắc mặt lập tức biến đổi: “Cô là ai buông Dư Thâm ca ca ra.”
Minh Thù không nhanh không chậm uống một ngụm sữa chua, sau đó giơ tay lên: “Là Dư Thâm ca ca của cô nắm tay tôi nha.”
Nữ sinh: “...”
Nữ sinh càng ủy khuất: “Dư Thâm ca ca, anh cùng cô ta có quan hệ thế nào, tại sao anh lại nắm tay cô ta?”
Dư Thâm ngay trước mặt nữ sinh, từ kẽ tay Minh Thù chen vào, mười ngón đan xen: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Nữ sinh trừng lớn mắt: “Không có khả năng... Dư Thâm ca ca anh đã nói sẽ không thích người khác, là cô ta... Chính cô ta câu dẫn anh phải không? Anh đừng bị những nữ nhân này mê hoặc, bọn họ căn bản không có lòng tốt.”
Dư Thâm: “Là tôi câu dẫn cô ấy.”
Minh Thù ghé mắt, trong con ngươi mềm mại rung động.
Hắn cho tới bây giờ đều không để cho mình thất vọng không phải sao?
Nữ sinh: “...”
Dư Thâm đưa Minh Thù đi về phía xe đang đậu.
“Dư Thâm ca ca...”
“Biểu tiểu thư, xin cô dừng bước.”Thấy thái độ của Dư Thâm rõ ràng nên lần này vệ sĩ cũng ngăn cô ta lại.
“Các người tránh ra cho tôi, Dư Thâm ca ca...” Nữ sinh nghĩ đột phá vòng vây của vệ sĩ: “Dư Thâm ca ca anh chờ em một chút, các người dám chặn tôi, các người không muốn lăn lộn nữa phải không!”
-
Minh Thù ngồi trên xe, học theo nữ sinh gọi: “Dư Thâm ca ca, có thể giúp em lấy một chút đồ ăn vặt không?”
Âm thanh của Minh Thù trong trẻo mang theo ý cười, không hề ngọt ngào giống nữ sinh.
Ánh mắt Dư Thâm tối lại.
Hắn đem đồ ăn vặt bên cạnh đưa tới, thời điểm Minh Thù đưa tay lấy đột nhiên giơ cao: “Kêu lại một tiếng nữa.”
“Dư Thâm ca ca.”
Minh Thù dồn lực chú ý lên tất cả đồ ăn vặt bên trên, muốn gọi liền gọi không một chút do dự.
Ánh mắt Dư Thâm càng thâm thúy hơn, nữ sinh hơi vểnh mặt lên, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài.
Một lúc sau đột nhiên cúi đầu tại môi cô rơi xuống một nụ hôn, sau đó liền xâm nhập cướp đoạt.
“Về sau đều gọi anh như vậy có được không?”
“Anh...” Minh Thù thở một ngụm: “Anh có sở thích này sao?”
“Nghe em gọi anh như vậy... rất êm tai.” Dư Thâm đỡ lấy cô, nơi nào đó đã bắt đầu lớn lối: “Có được không?”
“Được được được, Dư Thâm ca ca, có thể cho em đồ ăn vặt không?” Muốn được ăn phải khom lưng.
Dư Thâm đưa đồ ăn vặt cho cô, nhưng thân thể vẫn đè cô như cũ.
Minh Thù cũng không để ý tới hắn, mở đồ ăn vặt ra bắt đầu ăn, thỉnh thoảng đút cho ăn một miếng.
Sắc mặt Dư Thâm có chút đỏ ửng, đè ép hô hấp, cánh môi đỏ bừng mở ra, cuối cùng hắn đem mặt chôn trong cổ Minh Thù, răng nhẹ nhàng cắn lên da thịt mềm mại trên bả vai cô.
Chờ Minh Thù cảm giác được thân thể của hắn khôi phục lại bình thường, xe đã dừng lại.
Vệ sĩ xuống xe chờ ở bên ngoài, Dư Thâm sửa sang quần áo cho Minh Thù, nhìn vết đỏ trên bả vai cô lại nhịn không được hôn một chút.
“Âm Âm, anh sẽ cho em một hôn lễ đặc biệt nhất.”
Thẳng nam Thù ồ một tiếng: “Còn có một năm chín tháng.”
Dư Thâm: “...”
Dư Thâm đáy lòng giận giữ xuống xe.
-
Trên đảo nhỏ không có kiến trúc cao nào, nhà ở đều là biệt thự 3 tầng, tọa lạc thành một mảnh.
Lúc đầu biệt thự an trí chính là mấy người một tòa, nhưng Dư Thâm đơn độc một tòa.
Minh Thù cũng nghe thấy có người nghị luận, ba mẹ Dư Thâm tựa như rất có quyền lực.
Dư Thâm không có ý định cùng Minh Thù ngủ riêng, cho nên đồ vật đều đặt ở một phòng, vệ sĩ nhìn qua có chút dị nghị, ánh mắt nhìn Minh Thù giống như yêu tinh hại nước hại dân.
Vừa sắp xếp cẩn thận, nhân viên công tác của cục quản lý dị năng liền đến đăng ký.
“Dư thiếu gia, Ngụy Nhã Huyên tiểu thư sẽ ở lại chỗ này, ngài xem??”
“Sắp xếp cho cô ta một tòa đơn độc.” Dư Thâm không lưu tình chút nào mà nói: “Nếu như cô ta náo thì đưa trở về.”
Ngụy Nhã Huyên chính là nữ sinh vệ sĩ gọi là Biểu tiểu thư, cô ta cùng mẹ của Dư Thâm là thân thích phương xa, quan hệ máu mủ không biết cách bao nhiêu.
Nhưng cô ta thức tỉnh dị năng nên từ nhỏ liền được đưa vào Dư gia, được gọi một tiếng Biểu tiểu thư.
Nhân viên công tác đăng ký xong cho Dư Thâm, lại nhìn về phía nữ sinh đang núp ở ghế sô pha bên trong ăn đồ ăn vặt.
Hắn vù vù viết một cái địa chỉ: “Tang Âm tiểu thư, bữa tối xin ngài đến địa chỉ này dùng bữa.”
Ánh mắt Dư Thâm tối sầm lại nhìn nhân viên công tác.
Nhân viên công tác cảm giác sau lưng đột nhiên ớn lạnh, hắn giải thích một câu: “Mông Mông ở nơi đó.”
“Đầu bếp nhỏ a! Được, không có vấn đề.” Minh Thù vừa rồi không hứng thú lắm, tưởng là Phó Vân Bách muốn gây sự, nghe Trang Mông Mông ở đó con người liền sáng lên.
Nhân viên công tác: “...”
Tại sao càng lúc càng thấy lạnh như vậy? Còn chưa tới mùa thu a...
Nhân viên công tác làm việc của mình xong xuôi mau chóng rời đi.
Minh Thù nhắn cho đầu bếp nhỏ một chuỗi thực đơn.
Vừa gửi đi xong điện thoại liền bị người ta lấy đi.
Người vừa cầm điện thoại trừng mắt nhìn cô: “Em rất vui vẻ?”
“Có đồ ăn ngon, đương nhiên vui vẻ.”
“So với nhìn anh còn vui vẻ hơn sao?”
“Ừm...” Cái kia không thể so được a!!
Dư Thâm ôm Minh Thù đến ghế sô pha nơi hẻo lánh, một chân hắn nửa quỳ trên ghế sô pha, thân thể nghiêng về phía trước: “Trả lời anh.”
Minh Thù cười: “Em gặp được anh cũng mở... A...”
Ánh mắt Minh Thù liếc về phía bên cạnh, mới vừa rồi vệ sĩ còn đứng canh giống như Trụ Tử, lúc này dĩ nhiên một người đều không thấy, cửa đều được đóng lại.
Minh Thù: “...”
Minh Thù cảm giác tay Dư Thâm đang duỗi trong áo của mình, cô giật mình một cái: “Dư Thâm ca ca, em còn nhỏ a...”
Dư Thâm đột nhiên cười một tiếng: “Là rất nhỏ.”
Ngón tay mang theo một chút ý lạnh chạm vào nơi mềm mại trên người cô.
Minh Thù: “...”
Dư Thâm cười mập mờ, cọ cọ bên tai cô mấy lần: “Anh giúp em.”
Minh Thù: “...”
Dư Thâm cũng không làm chuyện gì quá giới hạn, Minh Thù hoài nghi hắn chính là mượn cơ hội chiếm tiện nghi.
Nhưng lại không thể đánh.
Cái này mẹ nó là búp bê, sợ đánh nát.