Minh Thù không nghĩ tới lúc ra cửa lại gặp Ngụy Nhã Huyên.
Ngụy Nhã Huyên rõ ràng là bị vệ sĩ chặn ngoài cửa, trước kia mặc dù cô ta không thể tới quá gần Dư Thâm nhưng cũng không bị vệ sĩ chặn ngoài cửa như thế này.
Nhất định là do nữ nhân kia!
Là cô ta xui khiến Dư Thâm ca ca!
Ngụy Nhã Huyên thấy Dư Thâm, con ngươi sáng lên vui sướng: “Dư Thâm ca ca, em...”
Dư Thâm chân mày nhịn không được nhíu lại, cắt đứt Ngụy Nhã Huyên: “Về sau không cho phép gọi tôi như vậy.”
Trước kia chưa gặp được cô, hắn cảm thấy không quan trọng.
Nhưng hiện tại, hắn không muốn nghe gặp người khác gọi như vậy.
Ngụy Nhã Huyên trên mặt còn chưa kịp vui mừng bỗng chốc cứng đờ, từ trước tới giờ cô gọi như vậy đều không có ai phản đối.
“Dư Thâm ca...”
Ánh mắt Dư Thâm âm trầm như cô ta, con ngươi đen như mực, không thấy chút ánh sáng nào, cảm giác áp bách đánh tới. Trong nháy mắt Ngụy Nhã Huyên như mất đi giọng nói, bước chân cô ta không nhịn được lui về phía sau.
“Biểu... Biểu ca.” Ngụy Nhã Huyên ấp úng một câu, nước mắt rơi lả chả nói: “Tại sao biểu ca lại đối xử với em như vậy, em đã làm sai chuyện gì sao?”
Dư Thâm: “Muốn sống tốt ở đây thì không nên xuất hiện trước mặt tôi, cũng không nên quấy rầy tới Âm Âm.”
Hắn không muốn cô sẽ hiểu lầm chuyện gì.
Một chút cũng không muốn.
Cũng sẽ vì cô mà giữ khoảng cách an toàn với tất cả giống cái.
Ngụy Nhã Huyên sững sờ nhìn Dư Thâm, từ trước tới giờ cô đều không thấy được một chút cảm xúc nào trên người này, đối với ai tựa hồ cũng rất lễ phép, mặc kệ nói cái gì hắn luôn luôn đáp ứng, sẽ không phản bác...
Thế nhưng...
Ngày hôm nay hắn vì một người mà nói ra những lời như vậy.
Ngụy Nhã Huyên cắn môi đỏ, con ngươi mang theo nước mắt nhìn nữ sinh đang được Dư Thâm nắm tay.
Nữ sinh kia ánh mắt nhìn về phương xa, trong tay cầm một cây kem, cũng không nhìn cô ta.
Đây căn bản là không đem cô ta để vào mắt?
Ngụy Nhã Huyên trong lòng ghen ghét không thôi, cô ta cũng tưởng tượng ra người đứng bên cạnh thiếu niên thời điểm này là cô ta mới đúng.
Cô ta đã từng cảm thấy chỉ có cô ta mới có thể đứng ở bên cạnh hắn, dù sao...
Trước kia chỉ có cô ta mới có thể đến gần hắn một chút.
Mà bây giờ ảo tưởng bị đánh vỡ, bị một nữ nhân không biết từ nơi nào xuất hiện cướp đi mất.
Làm cho cô ta cam tâm cho được...
“Cẩn thận, nhìn đường.”
“Không phải anh dắt em đi sao? Em muốn ngã, anh làm được cái gì.”
“Cần anh ôm em không?”
“Anh? Quên đi thôi, nơi này không có bệnh viện.”
“...”
Đối thoại của hai người truyền đến, cô ta chưa bao giờ nghe thấy giọng nói ôn nhu của Dư Thâm như vậy.
Nhưng nữ sinh kia thì sao?
Cũng dám nói chuyện cùng Dư Thâm ca ca như thế! Cô ta dựa vào cái gì!
Ngụy Nhã Huyên nắm chặt hai tay buông bên người, móng tay bấm thẳng vào lòng bàn tay.
Dư Thâm ca ca là của cô!
Ngụy Nhã Huyên nhìn xe rời đi, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
Điện thoại được kết nối, giọng nói ôn nhu vang lên: “Là Nhã Huyên đó à? Con tới rồi sao? Có thấy tiểu Thâm không? Gần đây nó như thế nào?”
Ngụy Nhã Huyên trực tiếp khóc thành tiếng: “Dì...”
“Ai? Tại sao lại khóc, có người bắt nạt con sao?”
Ngụy Nhã Huyên một bên khóc một bên cáo trạng, thêm mắm thêm muối nói Minh Thù là một người lai lịch không rõ ràng, không từ thủ đoạn leo lên người Dư Thâm, là một nữ nhân không biết xấu hổ.
Dư mẫu nghe xong quả nhiên khẩn trương lên, an ủi Ngụy Nhã Huyên hai câu, cúp điện thoại liền gọi cho vệ sĩ bên cạnh Dư Thâm hỏi thăm.
Đối mặt với sự hỏi thăm của Dư mẫu, vệ sĩ có điểm hoài muộn, thiếu gia có dặn dò chuyện này tạm thời không muốn nói cho bọn họ biết.
Dựa theo tác phong của vợ chồng Dư gia, vì an toàn của hắn không biết chừng sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Dư Thâm lựa chọn không nói cho bọn cũng là sợ họ hù dọa đến cô vợ nhỏ của hắn.
Nhưng Dư mẫu vẫn cường thế hơn một chút, vệ sĩ không chịu nổi gánh nặng, ấp úng nói.
Xác định không phải lai lịch gì không rõ mà là cháu gái của Văn lão gia tử, thái độ mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình của Dư mẫu đột nhiên mềm mại xuống.
Sau đó liền cúp điện thoại.
Vệ sĩ: “???”
Cho nên việc này có nên cho thiếu gia biết hay không?
-
Ngụy Nhã Huyên cho là Dư mẫu chẳng mấy chốc sẽ cho người tới đuổi Minh Thù đi.
Nhưng ngày thứ hai ban đêm tất cả mọi người đều đến đông đủ, thời điểm tham gia tiệc tối cô vẫn còn đứng bên cạnh Dư Thâm.
Trong con ngươi Ngụy Nhã Huyên tràn đầy vẻ không thể tin được, cô ta hiểu rất rõ dì, tuyệt đối sẽ không để cho một người lai lịch không rõ ràng bên cạnh Dư Thâm.
Trước kia có nữ nhân có chút ý đồ tới gần Dư Thâm, chỉ cần cô ta cáo trạng, rất nhanh liền không thấy các nữ nhân đó nữa.
Thế nhưng vì cái gì cô ta còn ở nơi này?
Hai người đứng chung một chỗ giống như sinh ra đã là dành cho nhau, chói mắt như vậy.
Không!
Cô mới là người nên đứng bên cạnh Dư Thâm ca ca!!
“Khụ khụ khụ...” Trên sân khấu, một người đàn ông trung niên cầm microphone lên: “Trước tiên hoan nghênh các vị tới tham gia hoạt động năm nay.”
Người đàn ông nói một đống lời xã giao sau đó mới vào vấn đề chính: “Năm nay giống như những năm qua, sau tiệc tối sẽ có thời gian hoạt động tự do. Sau đó sẽ là cuộc so tài của các dị năng giả, phần thưởng năm nay so với năm trước càng phong phú...”
“Ồ?” Minh Thù nhìn về phía Dư Thâm: “Còn có cái này?”
Dư Thâm nghiêm túc nói: “Anh cũng đã nói qua với em, cái này là để dị năng giả đời sau luận bàn.”
Minh Thù: “...”
Không trách được năng lực hiểu biết của cô kém!
Là luận bàn cùng cuộc so tài này hoàn toàn là hai chuyện khác nhau có được không?!
Dư Thâm bày một mặt “Anh nói với em chính là ý tứ kia, em lại không hỏi nhiều, không trách được anh” thần sắc.
Minh Thù: “...”
Hiện tại chẳng những tiểu yêu tinh có bệnh, thân thể cũng có bệnh.
Nghĩ như vậy, Minh Thù liền nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn.
Hiển nhiên người tham gia đối với quy tắc của cuộc so tài này đều hết sức quen thuộc, coi như chưa quen thuộc, người bên cạnh cũng sẽ giải thích.
Cuộc so tài có tất cả ba ngày, thêm hoạt động sau đó vừa vặn bảy ngày, đây quả thực là dựa theo định chế hoạt động nghỉ dài hạn.
Cuộc so tài không cưỡng chế tham gia, ai muốn tham gia tự mình đi báo danh là được.
Cục quản lý dị năng cục cung cấp trước cho ba phần thưởng coi như không tệ, bất quá đại đa số người cũng là vì luận bàn tăng thực lực của mình lên, hoặc là xem mình có thiếu sót gì không.
Minh Thù phát hiện dị năng giả tụ tập cùng một chỗ, còn rất nhiều.
Ngẫm lại đây chỉ là tổ chức dị năng chính phủ, còn có những tổ chức không chính thức kia, cùng dị năng giả chưa được phát hiện, trên thế giới này dị năng giả tính ra cũng không ít a.
Đương nhiên đối mặt mấy triệu dân số, dị năng giả vẫn không nhiều.
Minh Thù tìm tới Trang Mông Mông, Trang Mông Mông cùng Phó Vân Bách đứng chung một chỗ, Phó Vân Bách nhìn qua giống một người cha già, Trang Mông Mông tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm.
“Làm sao, lại khi dễ đầu bếp nhỏ của tôi?”
Trang Mông Mông lập tức trốn phía sau Minh Thù, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn Phó Vân Bách.
Bộ dáng kia tựa như là: Nhìn đi, chỗ dựa của tôi tới rồi, anh mắng tôi thử một chút!
Phó Vân Bách nghĩ đến đêm qua, còn kém đem chỗ ở của hắn biến thành phòng ăn liền không nhịn được mi tâm cuồng loạn.
“Cô đừng có chạy lung tung.” Phó Vân Bách nhìn Trang Mông Mông một chút, sau đó nhìn về phía Minh Thù: “Cô cũng chớ làm loạn, Dư thiếu gia, làm phiền cậu trông chừng bọn họ.”
Phó Vân Bách cũng rất bận, hắn đang lo tìm không được người trông chừng Trang Mông Mông, Minh Thù tới, hắn liền đem người ném cho Minh Thù, lập tức rời đi.
Minh Thù: “...”
Nam chính của vi diện này quá không được rồi!!
Đào góc tường đào góc tường!
Lòng bàn tay Minh Thù bị nhéo một chút, Minh Thù quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt của Dư Thâm, hắn mím môi, không nói một lời nhìn cô.
“...”
A!
Thật là phiền!