Lạc Yến vừa đi, bộ dạng mềm yếu của Thẩm Sính liền biến mất, giọng nói cũng khôi phục lại: “Đại nhân, ta biết ngươi là người đánh ta.”
Minh Thù: “...”
Thẩm Sính ôm cổ Minh Thù, ngửi cổ nàng một cái: “Ta ngửi được mùi của ngươi rồi. Cho nên đại nhân, người có thể nói cho ta biết vì sao lại đánh ta ngất rồi mang tới nơi này, Hoàn Ly còn ở nơi này không?”
“Ta nói mang điện hạ đến khám bệnh, người có tin không?”
Khám bệnh?
Lão tử có bệnh gì chứ?
Bệnh tương tư sao?
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
“Đại nhân nói gì ta cũng tin hết.” Đầu lưỡi Thẩm Sính quét qua má của Minh Thù trêu chọc: “Đại nhân mang ta về nhà đi, người không thể từ chối, đây là sự bồi thường.”
Minh Thù đuối lý, thế nhưng nàng không hề cảm thấy bản thân làm sai, đều là lỗi của tên thần kinh Lạc Yến kia.
Cho hắn mắc nợ một khoản.
Minh Thù ôm lấy Thẩm Sính: “Đừng liếm ta.”
Thẩm Sính “á” một tiếng: “Vậy hôn ta đi.”
Minh Thù không muốn Thẩm Sính hỏi chuyện lúc trước, cho nên cúi đầu hôn một cái trên môi rồi rời khỏi nơi này.
Thẩm Sính vịn vào bả vai Minh Thù, nhìn về hướng Lạc Yến rời đi, một ánh mắt sâu thẳm.
Hoàn Ly...
Mặc dù không biết hai người kia đang có mưu đồ bí mật gì, nhưng người này chỉ có thể là của hắn, ai dám thọc gậy bánh xe lão tử giết chết người đó.
“Có lạnh không?”
Thẩm Sính giấu ánh mắt sâu thẳm: “Lạnh, hôm nay ta có thể ngủ cùng đại nhân sao?”
“Không thể.”
“Nhưng là ngươi đánh ta...”
“Đừng ồn ào, tay đừng sờ lung tung cũng không cho liếm, ngươi hãy để cho ta yên tĩnh một lát, nếu không... tối hôm nay sẽ nằm ngủ ở đây.”
“Đại nhân ở cùng ta, ngủ ở đâu cũng được.”
“Ha ha, ngươi ngủ một mình.”
“Đại nhân mới không nỡ rời xa.”
“Ta đồng ý, ngươi thử liếm một cái nữa xem.”
-
Minh Thù ngoài miệng nói không thể nhưng cuối cùng vẫn đem người về phòng của nàng, Thẩm Sính chui vào trong chăn, nhiệt tình mời Minh Thù: “Đại nhân, nhanh đến đây, ta sưởi ấm cho người.”
Minh Thù không thắp đèn, mấy tên gác đêm bên ngoài nếu nhìn thấy lại một phen ầm ĩ.
“Ngươi nhỏ tiếng một chút.” Minh Thù cởi áo choàng trên người hắn ra: “Mau ngủ đi.”
Thẩm Sính im lặng.
Minh Thù treo áo choàng sang một bên, trên người Thẩm Sính còn quần áo mũ nón chỉnh tề, ngay cả lớp trang điểm cũng chưa rửa sạch, Minh Thù lén lút đi lấy nước cho hắn rửa mặt.
Ở trong nhà của mình lại làm việc như tên ăn trộm, đó là chuyện bất đắc dĩ.
Làm xong, Thẩm Sính cởi áo khoác ra, Minh Thù cố ý nhìn hắn cởi muốn nhìn xem trước ngực hắn có gì.
“Đại nhân, người nhìn ta làm cái gì, muốn giúp ta cởi sao?” Thẩm Sính chớp mắt thuận tay mở tay ra: “Vậy đại nhân giúp ta cởi nhé!”
“Tự cởi đi.”
Thẩm Sính tủi thân một lát rồi cởi hết áo quần, bên trong có hai chỗ căng phồng, chắc là ngực giả của hắn.
Dưới tấm áo lót rất bằng phẳng.
Minh Thù chờ hắn cởi hết mới đi lên, Thẩm Sính khéo léo nằm ở trong lòng nàng.
Sau đó không đứng đắn động tay động chân.
Thẩm Sính cọ xát vào cằm Minh Thù, ý đồ hết sức rõ ràng.
Minh Thù kéo tay hắn từ trong áo quần ra: “Nếu còn làm ồn thì hồi cung đi.”
“Vậy ngươi sờ trở lại nhé.” Thẩm Sính kéo tay Minh Thù đặt lên người hắn.
Minh Thù: “...”
Thẩm Sính hôn vào môi Minh Thù ngăn không cho nàng nói tiếp, hắn xoay người đè Minh Thù hôn một lúc lâu.
Minh Thù chịu sự kích thích quá lớn mới không cho người kéo hắn xuống dưới đánh cho một trận.
“Nàng đang suy nghĩ điều gì?” Thẩm Sính cắn nàng một cái: “Không tập trung.”
Minh Thù đè hắn xuống, không cho hắn lộn xộn, Thẩm Sính giãy giụa không được nên chỉ có thể yên lặng: “Nàng chỉ có thể nhớ tới ta.”
Có lẽ là làm nhiều lần lâu như vậy nên mệt mỏi rồi, hơi thở Thẩm Sính nhanh chóng bình thường trở lại.
Minh Thù cũng không cho hắn tiếp tục, cứ ôm hắn như vậy.
Khôi phục ký ức...
Làm sao mới có thể khôi phục ký ức?
Thật là phiền phức.
Minh Thù càng nghĩ càng đói, quả nhiên suy nghĩ là một việc tốn sức lực.
-
Ngày thứ hai lúc Thẩm Sính tỉnh lại phát hiện vẫn còn người bên cạnh mình, trong tiềm thức có chút bất ngờ.
Hắn chống người đứng lên, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của người bên cạnh, ngón tay vẽ lại mắt mày của nàng trên khoảng không, cuối cùng rơi vào đôi môi nàng, nhẹ nhàng đè một cái.
Minh Thù không thoải mái giật mình một chút, cúi mặt vào ngực hắn.
Thẩm Sính theo động tác của nàng đến nằm bên cạnh, thuận thế ôm lấy nàng.
Hắn nhìn vào màn che trên đỉnh đầu, tốt quá chớp mắt là có thể thấy được nàng.
“Đại nhân, đại nhân, có chuyện rồi...”
Cảnh Du không gõ cửa đã xông vào, nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Ánh mắt Cảnh Du dừng lại một lúc ở ngực của Thẩm Sính, như bị thiên lôi đánh phải, trước lúc bị Minh Thù trợn mắt đã nhanh chóng lui ra ngoài.
Minh Thù đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt không hề mở ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Vừa rồi Cảnh Du đã vào rồi ư?”
Minh Thù lại ngã xuống, tay sờ loạn xạ lên người Thẩm Sính, một lát sau dừng lại rồi không muốn nhúc nhích nữa.
Thẩm Sính nắm lấy ngón tay của nàng, đặt lên môi hôn một cái: “Đại nhân, đứng lên sao? Ta hầu người rời khỏi giường...”
Đầu ngón tay Minh Thù nóng lên, cơn buồn ngủ dần dần biến mất.
Nàng từ chối lời mời chào nhiệt tình của Thẩm Sính, tự mình mặc y phục đứng dậy đi ra.
Cảnh Du với sắc mặt kỳ lạ đợi ở bên ngoài.
“Đại nhân...” Cảnh Du khẽ kêu lên một tiếng.
Bây giờ nàng hoàn toàn không muốn hỏi vì sao Thất điện hạ lại ở trên giường của đại nhân, nàng chỉ muốn biết vì sao Thất điện hạ lại là một nam nhân.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sáng sớm hôm nay đã có tin đồn, nói về chuyện của ngài và Thất điện hạ...”
Mới sáng sớm tin tức này đã truyền đi khắp, dường như là có người cố ý tung tin.
Mọi người trên thế giới này đâu thể chấp nhận những điều trái với đạo lý thông thường.
Bọn họ cảm thấy đây là điều không bình thường, là có bệnh... trái ngược với luân lý làm người.
“Ngoại trừ vị trong cung đó làm thì còn có thể là ai nữa chứ.” Minh Thù nói: “Chỉ việc này mà ngươi kêu la om sòm à?”
“...” Việc này còn chưa đủ để kêu la om sòm sao?
“Tốt xấu gì ngươi cũng là người của phủ thừa tướng, cẩn thận một chút, không có chuyện gì cũng đừng kêu la om sòm, không có chuyện gì lại càng không được xông vào phòng ta.”
“...” Phòng của đại nhân trước đây nàng ta tùy ý ra vào cũng đã quen rồi, sao bỗng dưng thay đổi vậy.
“Đại nhân, mặc kệ chuyện này sao?”
“Quản như thế nào đây? Ngươi có thể vá miệng bọn họ lại không?” Minh Thù duỗi người một cái: “Hay là ta có thể cưới ngay một người nam nhân về để bác bỏ tin đồn?”
Cảnh Du: “...”
Hai điều này dường như đều không thể.
“Để cho bọn họ truyền đi, anh hùng nhất định phải có danh tiếng.” Rất khó để viết một bài về tiêu đề cổ đại.
Cám ơn Thẩm Ngọc đáng yêu đã tặng tiêu đề cho trẫm.
Minh Thù ngoắc tay với Cảnh Du: “Ngươi lại đi lan truyền lời đồn.”
Cảnh Du nghe xong yêu cầu của Minh Thù cả người liền thấy không khỏe.
Cái gì mà giết người không chớp mắt, cái gì mà nham hiểm xảo trá?
Những từ ngữ này có thể tùy tiện sử dụng sao?
Chúng ta là phủ thừa tướng nghiêm túc đó!
“Hãy làm theo lệnh của ta.”
“Đại nhân...”
Sự phản đối của Cảnh Du không hề có tác dụng gì cả, nàng không hiểu nổi đại nhân nhà nàng muốn làm cái gì, danh tiếng ai mà không quan tâm?
Nhìn những tên tham quan kia, dù có tham đến đâu ở bên ngoài vẫn phải giữ thể diện, được lòng dân mới có được thiên hạ.
Đại nhân có thể chế giễu...
Người khác lan truyền tin đồn của nàng ấy, nàng ấy phải tự mình đi truyền lại!