“Điện hạ.”
Cảnh Du tiễn Thẩm Sính lên xe ngựa: “Thuộc hạ tiễn người hồi cung.”
Thấy Thẩm Sính trước mặt khôi phục lại bộ dạng của một nữ nhân, trong đầu Cảnh Du đều là bộ dạng trước đây của hắn, đại nhân không hổ danh là đại nhân, có thể phát hiện Thất điện hạ không giống với người thường.
Tình huống này trong hoàng thất, bản thân Cảnh Du cũng có thể đoán được ít nhiều.
“Đại nhân đâu?”
“Đại nhân...” Đang tự viết tội trạng cho nàng ấy.
Lời này đương nhiên không thể nói ra.
Cảnh Du nhận lấy một cái hộp bên cạnh: “Điện hạ, cái này người hãy cầm lấy.”
Thẩm Sính khẽ nheo mắt: “Đại nhân tặng cho ta sao?”
“Ủa...” Cảnh Du không dám nói vâng, cũng không dám nói không phải, chỉ có thể kiên trì cúi mặt mà nói sang chuyện khác: “Thời gian không còn sớm nữa, điện hạ mời người ngồi vững.”
Hai vấn đề đều không được trả lời.
Thẩm Sính khẽ nhíu mày, hình như có chút không vui.
Cảnh Du mồ hôi lạnh lả tả rơi xuống, cũng may Thẩm Sính không nổi giận xoay người vào xe ngựa.
Cảnh Du nhanh chóng cho người bỏ đồ vào.
Xe ngựa từ từ khởi hành, Thẩm Sính vén rèm lên, cửa lớn của phủ thừa tướng từ từ khép lại.
Hắn buông rèm xuống nhìn về phía cái hộp kéo đến rồi mở ra.
Là một viên Dạ Minh Châu lớn bằng quả đấm tay, loại Dạ Minh Châu với kích thước này trong cung cũng không tìm ra.
Vật quý như vậy, ngoại trừ nàng có thể lấy ra thì có ai dám tặng bậy đâu?
Tự tay đưa cho hắn không tốt hơn sao?
Còn cho người chuyển giúp.
Thẩm Sính trở về liền cho người đem Dạ Minh Châu này bày trí, phải bảo quản tốt hơn những vật trước kia, quan trọng nhất là điện hạ phải luôn có thể nhìn thấy.
Thị vệ: “...”
Thứ này rốt cuộc là cần phải bảo quản kỹ hay là muốn nhìn thấy chứ?
-
Minh Thù viết cho mình một bản thông báo rồi cho Cảnh Du tuyên truyền dựa theo nội dung đó, cũng không tin nàng không nổi nóng... không phải, nàng không thể trở thành tên cáo già bị mọi người căm ghét.
Cảnh Du rất không muốn chấp hành nhưng bộ dạng đó của Minh Thù, nếu nàng không chấp hành sẽ đích thân đi làm.
Cho nên trên cơ sở mối quan hệ tình cảm giữa Minh Thù và Thất điện hạ, lại xuất hiện thêm nhiều tài liệu đen tối của thừa tướng.
Phùng các lão và Thẩm Ngọc chuẩn bị tiếp tục lan truyền tin đồn nghe vậy liền sững sờ.
Vậy làm sao...
“Là ai làm?”
Phùng các lão có biết là ai làm đâu.
“Bẩm bệ hạ, vi thần tạm thời chưa điều tra ra, có lẽ là người mà thừa tướng đã từng đắc tội...”
Gần đây nhất lượng người mà thừa tướng đắc tội không phải là ít, có người còn muốn đối phó với nàng ta đã giải thích rõ mọi chuyện.
Thẩm Ngọc gõ mặt bàn trầm ngâm: “Nhưng những việc này nàng ta chưa làm qua...”
“Bệ hạ, người dân bên ngoài cũng sẽ không đi kiểm chứng. Chỉ cần có nhiều người nói thì bọn họ sẽ tin điều này là sự thật. Đến lúc bức tường của phủ thủ tướng bị đẩy xuống, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Trước khi Thẩm Ngọc trọng sinh biết những lời đồn đại nhảm nhí kia thật lợi hại.
Phùng các lão vừa nói như vậy, nàng bình tĩnh một chút: “Nếu như vậy thì ngươi hãy án binh bất động trước, nhìn kỹ rồi hãy nói.”
“Vâng.”
Sau khi Phùng các lão rời đi, Thẩm Ngọc ngồi ở trong điện một hồi lâu cũng đứng dậy rời đi.
Nữ quan cẩn thận hỏi: “Điện hạ, là đến chỗ Hoàng Quý quân?”
Thẩm Ngọc gật đầu trước, sau đó lại nói: “Đến chỗ thất hoàng muội.”
Nữ quan sửng sốt một chút, hạ thấp người đáp: “Vâng.”
…
Tin đồn làm ầm ĩ, ngoài phủ Thừa tướng suốt ngày đều mắng nàng trái đạo lý, đồi phong bại tục, tội ác đầy đầu.
Đương sự lại đang chuẩn bị sính lễ.
Ngoài miệng nói không muốn, cơ thể vẫn rất trung thực.
Không cưới tiểu yêu tinh về làm sao có thể yên tâm được.
[Ký chủ, tìm hiểu từ gian hùng một chút?]
[Gian hùng là một từ ngữ, âm đọc là jiān xióng là một danh từ, chủ yếu chỉ tên cầm đầu kẻ gian, cũng chỉ kẻ lộng quyền lừa đối thế giới.]
Minh Thù: “...” Đây ý là muốn trẫm đi nuôi một tên gian thần?
[... ] Hài Hòa Hiệu từ bỏ rồi. [Ký chủ tự do phát huy là tốt, cô rất tuyệt, cố lên.]
Hài Hòa Hiệu tiếp tục che giấu.
Minh Thù cảm thấy Hài Hòa Hiệu xuất hiện càng ngày càng ít, trừ khi bị nàng ẩn nó không đến thời điểm quan trọng cũng không xuất hiện.
Đang làm gì vậy?
“Hài Hòa Hiệu hay là ngươi có ký chủ khác rồi?”
[Ký chủ yên tâm, cô là duy nhất.] Ký chủ cần khen nhiều hơn.
“Ta đặc biệt như vậy.”
[...]
Hài Hòa Hiệu tiếp tục ẩn giấu.
Minh Thù: “...”
Cùng Hài Hòa Hiệu nói chuyện phiếm không có ý nghĩa gì, một lời không hợp lý là không lên tiếng, nó không lên tiếng ngươi có lấy nó ra cũng không có cách gì, nhất định là vậy rồi.
Một thời gian sau, Minh Thù cố gắng phát triển theo giới gian thần.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã ngồi vững trên ghế gian thần mới, nàng cảm thấy rất tuyệt bước đi hiên ngang.
Cứ gặp mặt là hỏi…
“Chu đại nhân, có hứng thú gia nhập vào hợp tác xã gian thần không?”
“Hồng đại nhân, tìm hiểu một chút về gian thần?”
“Tôn đại nhân, hôm nay ngươi và ta rất có duyên, cùng nhau làm gian thần không?”
Chúng đại thần: “???”
Đây là muốn tạo phản sao?
Sợ hãi.
Thừa tướng rốt cuộc đã làm thế nào mà không bị chặt đầu?
Thẩm Ngọc thật ra muốn chém nàng, nhưng Ngự Lâm quân căn bản là không bắt được người thì làm sao chém? Dựa vào ý niệm sao?
Ý niệm có thể giết người, Thẩm Ngọc cũng không biết đã giết nàng bao nhiêu lần rồi.
Tố cáo?
Tố cáo có ích lợi gì, người ta không liên quan gì đến ngươi, thánh chỉ Thẩm Ngọc đã hạ xuống không có chút tác dụng nào.
Phái người đi bắt, ngươi cũng muốn có thể bắt được người à.
Phái sát thủ đi, có đi nhưng không trở về, phủ thừa tướng là một nơi kinh khủng ăn thịt người đến xương cũng không nhả ra.
Cho nên Minh Thù làm gian thần rất thuận lợi.
Sính lễ cũng đã chuẩn bị được kha khá, Minh Thù mang sính lễ tặng vào trong cung xin Thẩm Ngọc định ngày kết hôn.
Thẩm Ngọc: “...”
Trẫm mới là hoàng đế!
“Thừa tướng, thất hoàng muội là nữ nhân, ngươi cũng là nữ nhân, ngươi như vậy là coi trời bằng vung.”
“Vâng, đây mới phù hợp với khí chất của trụ cột nước nhà.”
“...” Nghe đến bốn chữ “trụ cột nước nhà” mà Thẩm Ngọc đã muốn chém người.
“Hơn nữa, cũng không có quốc pháp quy định, nữ nhân không thể cưới nữ nhân.”
Đây là quy tắc tổ tông lưu lại, ai mà không biết?
Sắc mặt Thẩm Ngọc tái xanh nhìn xuống phía dưới: “Chư vị ái khanh, mọi người có gì muốn nói không?”
Các đại thần được khuyến khích mạnh mẽ run rẩy.
Không có.
Bọn họ không có gì muốn nói cả.
Thừa tướng đúng thật là điên rồi.
Phe thừa tướng tuy là muốn nói điều gì, xét rằng bản thân là người của phe thừa tướng phản bác thừa tướng ngay trước mặt bệ hạ không tốt lắm.
Quan trọng là nếu như phản bác rồi thì dường như cũng không có ích gì.
Trong khoảng thời gian này bọn họ đến phủ thừa tướng còn chuyên cần hơn cả ăn cơm, nhưng thừa tướng không thể chuẩn bị xong sính lễ theo ý mình?
Thẩm Ngọc nhìn cảnh tượng phía dưới, tức đến mức đau ngực.
“Trương các lão, Phùng các lão?”
Trương các lão vẫn đứng im: “Bệ hạ, việc này lão thần cũng bất lực, nếu thừa tướng và Thất điện hạ đã chuẩn bị xong tinh thần chịu dư luận của thiên hạ, bệ hạ hoàn toàn không thể can ngăn.”
Minh Thù liếc mắt nhìn Trương các lão đã ngoài năm mươi tuổi.
Vị đại lão này là một người phi phàm, bất kể xảy ra chuyện lớn đến đâu, nàng dường như đều có thể không đếm xỉa đến.
Ngươi hỏi nàng một câu, nàng chỉ đáp lại một câu.
Không hỏi nàng, nàng sẽ làm phông nền.
Phùng các lão không có gì để nói, nàng bây giờ nhìn thấy Minh Thù là đau đầu, đau dạ dày, đau gan, ở đâu cũng đau hết.
Nàng muốn thì cứ để nàng kết hôn.
Đến lúc đó sẽ có người mắng nàng.
Quan tài liệt tổ liệt tông Cảnh gia không thể kìm lại được!