Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 606: Chương 606: Giới thượng lưu thật phức tạp (30)




Đám người trên mạng vừa mới tỉnh lại trong khiếp sợ từ hành động của Minh Thù, kết quả ngủ một giấc lại bị một việc làm cho chấn động.

Quản lý trước kia của Lục Chước lại dùng weibo xin lỗi Lục Chước, cũng là chứng minh trước đây hắn nói Lục Chước có bệnh là vì hắn bị đuổi khỏi công ty giải trí Bắc Thần, trong lúc tức giận mới làm như vậy.

Cuối cùng tiến hành kiểm điểm nghiêm khắc bản thân, cũng tự mình xin lỗi Lục Chước.

Lục Chước trong chớp mắt từ một người bị nghi ngờ là hung thủ, biến thành một cậu bé đáng thương.

“Đại diện Lâm, cái này là ông làm?” Lục Chước cầm điện thoại di động tìm Lâm Ôn Việt.

Lâm Ôn Việt cũng mới đọc được một chương, hắn vẫn đang ngơ ngác. Vốn dĩ hắn cũng muốn dùng phương pháp tốt để giải quyết chuyện này, phía hắn không có hành động gì, bên phía anh Đoạn trực tiếp nhận sai.

Thủ đoạn này, rất giống tổng giám đốc kia của hắn.

Lâm Ôn Việt nghĩ đến dáng vẻ Minh Thù mạnh miệng, đoán chừng nếu chính mình nói lộ ra ngoài, cô lại chuyển thành chạy tới giận hắn.

Cho nên Lâm Ôn Việt khôn khéo tránh chủ đề này: “Chuyện này mau chóng giải quyết cho xong, cậu sắp có một bộ phim mới được phát sóng, tin tức trái chiều quá nhiều không tốt cho hình tượng của cậu. Đúng lúc bây giờ đã không sao nữa, bên phía đoàn phim sẽ phải hỗ trợ tuyên truyền cho cậu, mấy ngày này cậu chú ý ăn uống một chút.”

Lục Chước nghi ngờ nhìn Lâm Ôn Việt mấy lần, nhưng cũng không hỏi thêm.

Bộ phim mới của Lục Chước được phát sóng, bộ phim phía trước hắn vẫn chưa chiếu được bao lâu, cộng thêm gần đây lại ầm ĩ chuyện thị phi, Lục Chước người này xem như là nổi tiếng.

Tỷ lệ người xem của bộ phim này so với bộ phim trước đó chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.



Thời điểm Lục Chước tiếp tục nổi tiếng, anh Đoạn đang ở phòng khách nhà mình uống say không biết trời đất gì, trước người hắn lộn xộn một đống ảnh, không phải là ảnh không đứng đắn gì nhưng còn khiến người ta tê da đầu hơn cả ảnh không đứng đắn.

Mấy năm trước, hắn bị một nghệ sĩ lôi xuống nước dẫn đến bị nghiện. Bởi vì bình thường hắn tương đối kiềm chế, cho nên không phải quá nghiện, nhưng vẫn phải cần trong mỗi khoảng thời gian đều đặn.

Mà hắn không ngờ mấy bức hình này lại bị người ta sờ tới.

Hắn chỉ là quản lý không phải nghệ sĩ, ai lại không có việc gì mà động chạm đến mình? Mang theo tâm lý như vậy, hắn sẽ cẩn thận nhưng lại không cẩn thận như nghệ sĩ.

Lục Chước… Một kẻ thần kinh, tên Hứa Bắc kia cũng có thể để ý.

Từ khi hắn trở lại công ty, hắn liền bắt đầu không tuân thủ.

Trước đây khi theo Lục Chước, hắn suýt nữa vì cậu ta mà mất đi vị trí làm việc, thật không ngờ sau khi cậu ta trở về trời xui đất khiến hắn vẫn mất.

Bị đuổi ra khỏi giải trí Bắc Thần như vậy, hắn lại ở nhiều năm trong giải trí Bắc Thần chuẩn bị trên dưới cũng được kha khá, cho rằng có thể khiến giải trí Bắc Thần rơi vào nguy hiểm.

Ai ngờ, giải trí Bắc Thần trực tiếp tuyên bố phá sản, quay đầu liền thành lập công ty giải trí mới vẫn là liên kết mấy công ty giải trí trong giới giải trí.

Số mệnh ư?

Phỉ! Hắn thèm tin vào số mệnh khỉ gì, chẳng qua Lục Chước dựa vào việc bò lên giường người khác, mê hoặc con nhóc xoay quanh hắn.

Anh Đoạn nuốt “ực” hai ngụm rượu, trong lòng tràn đầy căm hận.

Hắn vốn cho là mình làm sáng tỏ chuyện này theo yêu cầu đối phương sẽ bỏ qua cho mình, không ngờ đối phương lại gửi mấy thứ này qua bên kia.

Quản lý dính mấy thứ này khó tránh khỏi sẽ không gây họa tới nghệ sĩ, giải trí Chí Thượng nào dám dùng hắn nữa.

Mà chuyện này cũng vượt qua miệng của những người đó, một truyền mười, mười truyền một trăm, hiện tại đừng nói là Chí Thượng không cần hắn nữa, những công ty giải trí nhỏ khác cũng sẽ không cần hắn.

“Brừ... Brừ.”

“Brừ... Brừ.”

Điện thoại di động trên bàn rung lên, anh Đoạn chỉ tập trung uống rượu, không định nghe điện thoại. Nhưng điện thoại vẫn kiên trì rung lên, giống như hắn không nhận điện thoại đối phương cũng sẽ không từ bỏ ý định vậy.

Anh Đoạn bị làm phiền không thôi, cầm điện thoại di động lên, hét vào di động: “Ai vậy!”

“Brừ... Brừ.”

Điện thoại di động vẫn đang rung lên.

Anh Đoạn cứ nhìn như vậy mười giây, giảm uống rượu, nghe điện thoại: “Ai?”

“Muốn báo thù không? Muốn Lục Chước và Hứa Bắc thân bại danh liệt không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói không rõ là nam hay nữ, nhưng mỗi từ anh Đoạn đều nghe rõ.

Hắn cảm thấy tỉnh táo mấy phần, nắm chặt di động: “Ngươi là ai?”

Người bên kia nói: “Anh đừng quản tôi là ai, anh chỉ cần trả lời tôi, có muốn không?”

Căn phòng rơi vào yên lặng một cách chết chóc.

Tiếng hít thở của anh Đoạn dường như cũng biết mất.

Người bên kia cũng không thúc giục hắn, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

Dựa vào cái gì mà Lục Chước nổi tiếng trên màn ảnh, hắn lại ở đây… mất hết mọi thứ, hắn không cam lòng.

Anh Đoạn nghe được giọng nói của mình: “Ngươi muốn làm gì?”

Minh Thù từ công ty xuống, cô chưa ngồi vào xe, Lục Chước đang cầm một bó hoa ló ra từ phía sau: “Hứa tổng, chào buổi chiều.”

Phía xa vang lên tiếng máy ảnh “tanh tách“.

Nhưng Lục Chước hiển nhiên không sợ, thậm chí nghiêng về bên cạnh để paparazzi bên kia có thể chụp được Minh Thù.

Hắn ước gì người trên toàn thế giới đều biết hắn thâm tình thích cô cỡ nào, nói không chừng ngày nào đó cô vừa nhìn, động não một cái liền thích hắn thì sao?

“Gần đây anh rảnh rỗi quá ư?”

Minh Thù nhận lấy bó hoa theo thói quen, bỏ vào vị trí phía sau: “Không phải Lâm Ôn Việt nói là anh có hai bộ phim phải quay sao?”

“Tranh thủ lúc rảnh rỗi tới thăm cô.” Lục Chước cười hiền hòa: “Cô không nhớ tôi sao?”

“Không nhớ.”

Lục Chước bĩu môi, ánh mắt kiên định: “Một ngày nào đó cô sẽ nhớ.”

“Ha ha.”

Minh Thù mở cửa xe đi vào, Lục Chước cũng lên xe theo, mập mờ nói: “Hứa tổng, toàn bộ thời gian tối nay của tôi đều dành cho cô.”

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: “Anh có bản lĩnh thì mở máy di động đi.”

Lục Chước hoảng sợ: “Cô không thể nói với Lâm Ôn Việt được, gần đây ông ta vào thời kỳ mãn kinh, nổi điên liên tục.”

“Biết ông ta nổi điên, cậu còn dám chạy tới chỗ tôi.”

“Tôi nhớ cô mà, cô lại không đến thăm tôi, mỗi ngày ngoại trừ quay phim tôi chẳng làm gì được.” Lục Chước oán giận.

Cho nên hắn không muốn quay phim.

Quay phim gì chứ!

Lão tử đến đây quay phim sao?

“Nhớ tôi cũng đâu thể thành cơm ăn được.”

Lục Chước đột nhiên khom người ôm cô, cằm đặt trên vai cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai: “Hứa Bắc, chúng ta đi hẹn hò đi!”

“Anh chắc chắn anh có thể sống mà đi khỏi ba mét?” Đám người hâm mộ điên cuồng kia còn không bắt hắn lại ư?

Nghĩ đến cảnh đẫm máu kia, Minh Thù chỉ muốn ăn mấy miếng đồ ăn vặt để an ủi.

“Vậy đến nhà cô, tôi còn chưa đến đó.” Lục Chước nói: “Dù sao hôm nay tôi cũng muốn đi cùng với cô.”

Minh Thù không đồng ý cũng không từ chối: “Buông tôi ra.”

“Không muốn.”

“Tôi lái xe.”

“Tôi không cản trở cô.”

“…” Anh lợi dụng ôm tôi, có thể không cản trở tôi sao!

Cuối cùng Lục Chước ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, Minh Thù vốn là muốn ra ngoài gặp đối tác bây giờ chỉ có thể bảo thư ký sắp xếp, cô đưa Lục Chước về nhà.

Lục Chước vừa vào cửa đã quan sát khắp nơi một lượt, cuối cùng ngồi cạnh Minh Thù: “Một mình cô sao lại ở một nơi rộng lớn như vậy, có cảm thấy trống vắng không? Hay là tôi đến ở với cô nhé!”

Minh Thù ôm đồ ăn vặt cách xa Lục tiểu yêu tinh một chút: “Đừng được voi đòi tiên.”

Lục tiểu yêu tinh tiếp tục tới gần Minh Thù: “Có thêm một người ở với cô, còn có thể nói chuyện với cô, cô nhìn thử xem bình thường cô chỉ có một mình cô đơn tĩnh mịch biết bao.”

Minh Thù cười “ha ha“.

Không hề.

Trẫm có đồ ăn vặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.