Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 607: Chương 607: Giới thượng lưu thật phức tạp (31)




“Tôi vẫn chưa ăn cơm đấy?”

Lục Chước đáng thương nhìn Minh Thù.

Người phía sau mỉm cười: “Tự thân vận động, cơm no áo ấm.”

Lục Chước liền lườm một cái, hắn nhìn xung quanh một lúc lại lấy điện thoại di động ra nghịch một hồi, Minh Thù lười quản hắn ăn xong đồ ăn vặt liền trở về phòng đổi một bộ quần áo thoải mái.

Trong lúc đó nghe một cuộc điện thoại tốn cả nửa giờ đồng hồ, ra đến phòng khách thì không có ai chỉ còn lại phòng ăn có ánh nến thắp sáng, phía trên bày trí kỹ lưỡng.

Âm nhạc vang lên êm ái Lục Chước đi ra từ bóng tối, trên mặt hắn mang ý cười để một tay ở sau lưng, một tay đưa đến trước mặt Minh Thù, khẽ khom lưng: “Hứa Bắc tiểu thư, có vinh hạnh mời cô cùng ăn tối không?”

Dưới ánh nến sáng rực, đường nét của Lục Chước phảng phất đều trở nên hiền hòa.

“Tôi nói không được, anh có đi nhảy lầu không?” Trẫm có thể bị hối lộ bằng một bữa ăn sao? Trẫm trung thành với giá trị thù hận!

Lục Chước vẫn giữ nụ cười, nghiến răng nói ra một từ: “Có.”

Minh Thù đề nghị: “Ở đây cao nhất chỉ có lầu ba, lúc anh nhảy nhớ tìm kỹ địa điểm nào tốt, nếu không nhảy không chết được.”

Lục Chước nhẫn nhịn bóp chết suy nghĩ của cô: “Cô có ăn không? Không ăn tôi quăng đi đấy, sau đó sẽ đi nhảy lầu.” Thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Minh Thù đưa tay ra: “Ăn!”

Không được lãng phí thức ăn.

Lục Chước dẫn Minh Thù tới trước bàn ăn, nếu Minh Thù đi ở phía sau thì sẽ thấy trên tay sau lưng hắn có cầm một con dao phát ra tia sáng lạnh.

Mấy thứ này chắc chắn không phải Lục Chước làm ra đều là gọi từ bên ngoài tới, mùi vị cũng không tệ chỉ là có hơi nguội lạnh.

Ánh nến mờ ảo, nhưng Lục Chước chưa ăn được bao nhiêu ngược lại nhìn Minh Thù đến thất thần.

Bị người ta nhìn chằm chằm, Minh Thù cũng có thể thản nhiên như thường ăn hết tất cả đồ ăn.

“Anh nhìn cũng có thể no ư?”

Lục Chước hoàn hồn: “Cô đẹp nên muốn ngắm cô nhiều hơn.”

Minh Thù đồng ý gật đầu: “Ừ, tôi cũng thấy vậy.”

Lục Chước: “…”

Thần kinh!

Lục Chước cúi đầu bắt đầu ăn, đợi hắn ăn xong Minh Thù đã rời khỏi phòng ăn đến phòng khách bên kia.

Được!

Loại người này đáng đời không có đối tượng!

Lục Chước rót cho mình một ly rượu uống một ngụm buồn bực.

Uống nhanh quá, hắn bị sặc đến ho khan, ngay cả rượu cũng khi dễ lão tử!

Lục Chước ngồi một mình ở phòng ăn bên này uống rượu, lúc Minh Thù quay vào hắn đã uống cạn một bình lớn.

Minh Thù tiến tới lấy cái ly trong tay hắn: “Làm gì vậy, muốn uống tới chết ở chỗ của tôi sao?”

Lục Chước quay cuồng, trong mắt có bóng dáng chồng chéo, hắn muốn bắt lấy Minh Thù lại không trúng, Minh Thù sợ hắn đụng vào bàn liền tiến lên đỡ hắn.

Lục Chước ôm lấy eo Minh Thù cọ cọ, hắn quát lên một tiếng: “Hứa Bắc, tôi rất thích cô.”

Giọng nói của hắn như nỉ non rơi vào đáy lòng Minh Thù, sinh ra vài phần êm dịu kỳ lạ khiến cô ngứa ngáy một chút.

Cô đưa tay sờ đầu Lục Chước một cái: “Ừ.”

“Vậy cô có thích tôi không?”

Lục Chước không nhận được câu trả lời, Minh Thù đỡ hắn lên ghế sô pha, Lục Chước có chút cố chấp hỏi: “Cô có thích tôi không?”

“Nằm xuống đi, đừng mượn rượu làm bậy.”

“Vì sao cô không thích tôi?”

“…” Chỉ với bộ dạng lúc này của ngươi, cho dù trẫm có nói thích ngươi, tỉnh lại ngươi cũng không nhớ được vẫn là đừng nói.

Lục Chước đột nhiên ngồi bật dậy quay đầu nhìn Minh Thù, hắn nhìn trân trân, đáy mắt tràn đầy mê man: “Vì sao cô không thích tôi…”

Giống như con thú nhỏ bị người ta bỏ rơi, chất vấn với chủ nhân… tại sao lại bỏ rơi tôi.

Minh Thù giơ tay lên che ánh mắt của hắn lại, khom người qua hôn hắn.

Lông mi của Lục Chước phớt qua lòng bàn tay của Minh Thù, mềm mại khẽ ngứa.

Dưới ánh đèn thủy tinh, tư thế của hai người mờ ám, thân thể Lục Chước từng chút từng chút một ngả trên ghế sô pha, hắn ôm cổ Minh Thù kéo cô xuống.

“Không thở được…” Lục Chước hổn hển mấy tiếng.

Minh Thù bật cười, buông lỏng hắn ra trước. Đầu óc Lục Chước thiếu khí oxy, há miệng thở gấp, trước mắt lại có ánh sáng hắn nhìn thấy ánh mắt Minh Thù chứa đựng nụ cười.

Lục Chước từ từ đưa tay lên, đầu tiên là ngón tay đụng đến cằm của Minh Thù, di chuyển từng chút một lên trên đặt trên mắt của Minh Thù.

“Thật là đẹp.”

“Là của tôi.”

“Lấy xuống được thì tốt.”

Minh Thù: “…”

Lấy xuống? Trẫm không nghe lầm chứ? Đầu óc hắn mỗi ngày nghĩ thứ gì vậy?

Đây là muốn hù chết trẫm, thuận tiện thừa kế đồ ăn vặt của trẫm?

“Nhưng tôi tiếc nuối.” Lục Chước tựa như có chút khổ não, thì thầm: “Làm sao mới tốt đây, Hứa Bắc, cô nói cho tôi biết, phải làm sao?”

Phải làm sao ư?

Lục Chước bắt đầu diễn, Minh Thù thật không biết là hắn say thật hay say giả.

Minh Thù đẩy Lục Chước ra, gọi điện thoại cho Lâm Ôn Việt trong ánh mắt lên án Minh Thù của Lục Chước.

Cuối cùng Lục Chước bị Lâm Ôn Việt đón đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt ai oán tức giận nhìn Minh Thù.

Giống như tình cảnh thầy giáo mách với phụ huynh, bị phụ huynh chạy tới lôi về.

Minh Thù bình tĩnh ôm đồ ăn vặt, còn đặc biệt phất tay về phía Lục Chước tạm biệt.

Thần kinh không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Từ sau hôm đó, Lục Chước an phận hai ngày. Nhưng không quá hai ngày lại bắt đầu chạy đến chỗ của Minh Thù, tin tức trên mạng về việc Lục Chước theo đuổi Minh Thù đã không có gì là lạ, tình yêu của bọn họ có cơ hội liền thông báo, hoàn toàn chẳng cần che dấu.

Trong số người hâm mộ của Lục Chước, có đến chín phần mười đều là anti - fan của Minh Thù.

Một phần mười còn lại là siêu anti - fan.



“Hứa tổng, xe của cậu Lục đã biến mất.”

Minh Thù khựng tay lại chữ Bắc đang viết bị lỗi đầu bút bi gạch ngang trang giấy, dừng lại hai giây, cô hỏi: “Thế nào gọi là mất tích?”

Người bên kia rất căng thẳng, lời nói không được mạch lạc: “Vừa rồi cậu Lúc quay phim xong, trên đường trở về bảo tôi xuống mua hoa, lúc tôi trở lại đã không thấy xe đâu, điện thoại cũng không gọi được, Hứa tổng, liệu cậu Lục có xảy ra chuyện gì không?”

Minh Thù cúp điện thoại, gọi một cuộc khác.

“Người ở đâu?”

“Hứa tổng? Xảy ra chuyện gì vậy?” Đối phương có lẽ không biết là chuyện gì, không trả lời ngay.

“Xe của Lục Chước ở đâu?”

“Đang đi về căn hộ.”

“Chặn xe lại.” Minh Thù dặn dò, vừa đứng dậy vừa đi ra ngoài.

Khi Minh Thù đến nơi trên xe là một tài xế lạ, Minh Thù cúi người nhìn bên trong vừa nhìn liền phát hiện không đúng, xe này không phải xe của Lục Chước.

Cùng một loại xe, cùng biển số xe, có âm mưu…

Tài xế là lái thay, đối phương bảo ông ta lái chiếc xe này về phía căn hộ của Lục Chước. Bởi vì trời đã tối, tài xế cũng không thấy rõ khuôn mặt của người nọ, trên người hắn có mùi rượu tài xế chỉ cho rằng đối phương uống rượu, nào nghĩ đến có chuyện gì xảy ra.

Minh Thù hỏi tài xế lên xe ở chỗ nào.

Ngón tay tài xế chỉ về một đoạn đường, đó là nơi có lượng xe chạy lớn nhất, bên cạnh lại là đường dành riêng cho người đi bộ nhiều người lui tới, nếu như mắc một lần đèn đỏ, rất dễ bị lẫn tầm nhìn.

Vệ sĩ đã để lạc mất đối tượng bảo vệ của bọn họ, lúc này cũng mất phương hướng: “Hứa tổng, có cần báo cảnh sát không?”

Minh Thù chống thắt lưng, phiền não đi qua đi lại vài vòng tại chỗ, nghe thấy câu này nhếch khóe miệng cười: “Báo cảnh sát gì chứ, con tin bị giết thì tính lên anh nhé?”

Vệ sĩ: “…”

“Kiểm tra định vị xe thử xem.” Minh Thù đột nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.