Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 583: Chương 583: Giới thượng lưu thật phức tạp (7)




Minh Thù mới vừa đi ra khỏi trường quay, điện thoại của Phương Thất liền gọi đến: “Hứa tổng, làm phiền cậu chuyện này.”

“Chuyện tốt hay là chuyện xấu?”

Minh Thù đi qua xe bên kia: “Chuyện xấu thì thôi đi, chuyện tốt nói nghe tôi suy nghĩ thử xem sao.”

“Làm sao có thể để Hứa tổng làm chuyện xấu, lúc tôi và Dương Dương ở bên ngoài Hứa tổng giúp tôi đón một người được không?”

Phương Thất ở bên kia nịnh hót nói: “Rất đơn giản có phải hay không Hứa tổng?”

“Có vẻ tôi rất rảnh rỗi?”

“Lúc nãy tôi nhìn danh sách bạn bè, thấy cậu đang ở đoàn phim ăn kem.” Đây không phải là rất rảnh rỗi ư?

“...”

Minh Thù nhanh miệng báo thù lao: “Ba cái đùi gà.”

Phương Thất: “...”

Một tổng giám đốc như cô còn thiếu ba cái đùi gà hay sao?

Minh Thù ngửa đầu coi bốn chữ lớn “Bệnh viện tâm thần”, cảm giác ba cái đùi gà có phần hơi ít đáng lẽ phải là mười cái mới đúng chứ?

Minh Thù đẩy con thú nhỏ trên điện thoại ra gọi điện thoại cho Phương Thất, bắt đầu trả giá.

Phương Thất cố gắng thuyết phục việc Minh Thù trả giá đùi gà: “Hứa tổng, cậu trước đây không phải như thế, trước đây cậu là một người cực kỳ nhiệt tình tại sao hiện tại lại thành ra như thế này!”

“Hiện tại tôi muốn rời khỏi những người ngốc nghếch nhiều tiền.”

Minh Thù kiên định nói: “Thêm hay không, không thêm thì tôi đi đây cậu tự đón tiếp.”

“Thêm thêm, ta thêm.”

Phương Thất bội phục sát đất Minh Thù, vì vài cái đùi gà mà cô có thể làm ra việc này.

Được mấy cái đùi gà của Phương Thất, Minh Thù lái xe vào bệnh viện tâm thần, thú nhỏ kế bên ghế lái lộn một vòng nhìn Minh Thù sau khi xuống xe liền đâm đầu vào đồ ăn vặt.

Minh Thù quay đầu, nhìn xuyên qua tấm cửa thủy tinh xem nó, thú nhỏ lập tức đem hết đồ ăn vặt thu vào không gian.

“Này.”

Minh Thù mở cửa xe, thú nhỏ nhảy một cái vào chỗ ngồi dưới.

“Là Hứa tiểu thư phải không?”

Minh Thù sờ cổ một cái đóng cửa xe lại, xoay người nhìn người đang đi về phía mình mỉm cười.

Chủ nhiệm đã nhận cuộc điện thoại của Phương Thất, đang chờ cô.

“Cảm xúc của bệnh nhân vẫn còn có chút không ổn định, sau khi trở về các ngươi không nên chọc giận hắn.”

Chủ nhiệm thấp giọng nói với Minh Thù, thỉnh thoảng đi qua vài nơi có bệnh nhân mặc đồng phục.

Chủ nhiệm dẫn Minh Thù tới một căn phòng bệnh: “Chính là chỗ này, tôi giúp cô làm thủ tục xuất viện cô vào trước đi.”

Minh Thù nhìn chủ nhiệm rời khỏi, cô mở cửa phòng liếc nhìn một cái.

Phòng bệnh sạch sẽ sáng sủa, chăn trên giường xếp ngay ngắn, đồ dùng cũng sắp xếp vô cùng gọn gàng nhưng lại không thấy một bóng người.

“Cô tới đón tôi?”

Giọng nói từ sau cửa vang lên, Minh Thù đưa nửa người nhìn vào cửa sau.

Một thiếu niên đang mặc quần áo thể thao đứng sát tường, chân phải cũng dựa vào tường, chân trái để phía trước hai tay để trước ngực, cằm hơi nhếch lên trông vô cùng đẹp trai. Nhưng ngay lúc Minh Thù nhìn qua, hắn nhếch miệng cười lộ ra cái răng khểnh.

Trong đôi mắt phảng phất long lanh, có chút chói mắt.

Thiếu niên thả tay xuống, kéo cửa ra: “Tôi đã chờ cô một giờ, cô đi bộ tới hay sao? Chậm như vậy, tôi sắp ngủ đến nơi rồi.”

“Vào đây, tôi cũng không bắt nạt cô.”

“Cậu nhìn cái gì?”

Minh Thù không đi vào, thiếu niên vẫn giữ vững khoảng cách nhất định: “Xe ở bên ngoài, đi thôi.”

Vội vàng đem giấy chứng nhận của căn bệnh này đi đổi lấy đùi gà.

Thiếu niên mời Minh Thù: “Cô không vào xem hay sao?”

Minh Thù: “...”

Phòng bệnh không phải đều giống nhau hay sao có gì để nhìn, có đẹp bằng đồ ăn không? Không xem không xem.

Chủ nhiệm đúng lúc này trở về cần chữ ký của Minh Thù, Minh Thù một bên ký một bên hỏi: “Cô xác định hắn hết bệnh?”

“Kết quả kiểm tra ở đây.”

Chủ nhiệm đưa một trang giấy cho Minh Thù: “Căn cứ kết quả biểu hiện, cậu Lục đúng là không còn vấn đề gì.”

“Tôi vẫn cảm thấy cậu ta cần trị liệu, cô có cần kiểm tra cẩn thận lại lần nữa hay không?”

Chủ nhiệm lúng túng cười cười: “Đây là kết quả cả một quá trình, cái gì cũng nên từ từ đối với họ chúng ta phải cần kiên nhẫn.”

Minh Thù: “...” Ha ha.

Ký tên xong, chủ nhiệm tiễn Minh Thù và cậu thiếu niên về.

Thiếu niên ngồi trên xe, tò mò quan sát bốn phía: “Cô tên gì? Chúng ta đi đâu? Cái này là cái gì? Cô và Phương Thất thân lắm sao? Tại sao anh ta lại kêu cô đón tôi, hai người có mối quan hệ như thế nào? Đây là phim điện ảnh mới nhất phải không?”

Từ lúc lên xe đến khi đi được một đoạn, người thiếu niên vẫn không ngừng đặt ra những câu hỏi.

Dương Dương, nơi này có đồng loại của cô!

Minh Thù hận không thể cầm đồ ăn vặt chặn kịp cái miệng của hắn, nhưng cuối cùng vì đồ ăn vặt nên buông tha quyết định này.

“Dừng xe, dừng xe.”

Người thiếu niên gần như dán mắt vào cừa sổ, không ngừng kêu Minh Thù ngừng xe.

Minh Thù không để ý tới hắn, vội vàng đem cái giấy chứng nhận đưa đến nơi đã định sẵn.

Đổi hết đùi gà trẫm sẽ đi.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào, không thể trêu vào.

“Ngừng xe, tôi muốn xuống xe, cô không nghe thấy tôi nói chuyện sao? Tai của cô có vấn đề à? Vì sao không nghe ta nói, dừng xe dừng xe.”

Minh Thù mỉm cười: “Nhiệm vụ của tôi là đưa anh trở về, không có nhiệm vụ ngừng xe giữa đường.”

Thiếu niên nhíu mày, đột nhiên anh ta tháo dây an toàn ra, cửa xe không thể mở nhưng cửa sổ xe có thể mở ra, anh ta nhoài người về phía cửa sổ.

Những chiếc xe đằng sau điên cuồng ấn còi, một chiếc xe từ bên cạnh chạy ra xém nữa đã đánh người thiếu niên.

Minh Thù kinh hoàng nhíu chân mày, lôi hắn quay lại: “Muốn chết à?”

Thiếu niên ồn ào quát: “Dừng xe dừng xe, tôi muốn xuống xe.”

Minh Thù nhìn anh ta vài cái, nhịn một chút liền tìm một chỗ đậu xe dừng lại, mới vừa dừng hắn đã đẩy cửa xe ra nhanh như chớp chạy về phía quảng trường rộng lớn.

Tên này chạy thật nhanh, Minh Thù vừa đóng cửa đã không thấy bóng dáng của hắn.

Cô nhìn những quán ăn xung quanh, quyết định sau khi ăn no mới đi kiếm hắn.

Tìm không được?

Tìm không được thì báo cảnh sát.

Trong lúc ăn đồ, Minh Thù hỏi Phương Thất tên bệnh xà tinh đó là ai, có vẻ bên Phương Thất rất ồn ào nhưng ngay khi nghe cô hỏi câu này anh ta kinh ngạc mà quát ầm lên.

“Lục Chước đó! Hứa tổng à, đầu cô không có vấn đề sao? Lục Chước mà cô cũng không biết à, anh ta là diễn viên thuộc công ty cô đó, một năm trước cực kỳ nổi tiếng.”

Minh Thù: “...”

Đầu của cô loạn hết cả lên, không có từ then chốt làm sao cô biết được.

Lục Chước.

Tên này ba năm trước vô tình gặp may, tác phẩm không có nhiều nhưng mỗi bộ đều được mọi người đón nhận được xem như là kinh điển, làm cho hắn nhận được không ít giải thưởng.

Mà bản thân Lục Chước, người giang hồ xưng “Đừng cười tổng giám đốc bá đạo, hãy cười em trai nhà bên“. Thế nhưng một năm trước, tên tuổi Lục chước đột nhiên tiêu tan không để lại dấu vết. Trong làng giải trí này, người cũ không nhắc người mới không biết, không có tác phẩm mới độ chú ý bị giảm thiểu, rất nhanh thì bị người khác lẳng lặng thay thế.

Hiện tại tên Lục Chước này cũng chỉ có được những lời hỏi thăm của người hâm mộ rằng anh ta đang làm gì, có còn đóng phim hay không.

Minh Thù hỏi thư ký, cuối cùng cũng xác định Lục Chước đúng là người của Bắc Thần, hơn nữa hợp đồng còn có hai năm mới hết kỳ hạn.

Thư ký nói, trong một năm này là vì nguyên nhân của Lục Chước.

Minh Thù nghĩ đến việc vừa đón anh ta từ bệnh viện tâm thần trở về không phải là nguyên nhân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.