Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 584: Chương 584: Giới thượng lưu thật phức tạp (8)




Minh Thù đi một vòng ở trên quảng trường, cuối cùng tại khoảng sân rộng bên cạnh một cửa tiệm nhìn thấy hắn. Cửa hàng đóng kín cửa, trên cửa dùng sơn phun đầy chữ, trên tường bên cạnh dán một tấm áp phích rất lớn.

Áp phích cũ kỹ cũng chưa bị rách hết, vẫn còn có thể nhìn thấy người trong hình được.

Là một tấm áp phích tuyên truyền.

Thiếu niên cười đầy nhiệt tình, phía sau là bãi cát biển xanh bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu xuống phảng phất đến cạnh biển.

Tấm áp phích này có lẽ được dán vào một năm trước, lúc đó quảng trường vẫn còn đang thi công.

Cho nên vị trí này là vị trí tốt nhất để quảng cáo, nhưng hiện nay mọi chỗ gần đây đều bị di dời cũng không ai tốn tiền để quảng cáo ở vị trí này, cho nên tấm áp phích này một năm trước đến nay vẫn còn ở đó.

Lục Chước quay đầu cười, lộ cái răng khểnh thấy thế nào cũng đáng yêu: “Có phải rất đẹp hay không?”

Minh Thù lấy một cái mũ đội lên đầu Lục Chước, cắn ống hút nói: “Cũng tàm tạm.”

Lục Chước có chút không cao hứng, đỡ mũ phản bác nói: “Tàm tạm là sao, cô không cảm thấy tôi rất đẹp trai sao? Cô biết nhìn người không vậy?”

Minh Thù ác liệt cười: “Hết thời rồi.”

Lục Chước đột nhiên thay đổi, trong ba giây sau rên lên một tiếng xoay người rời đi.

Trên đường trở về đột nhiên Lục Chước yên tĩnh lại, giống như trước câu nói kia không phải là hắn.

Minh Thù dựa theo địa chỉ Phương Thất cho đưa Lục Chước đến.

Đây là một căn biệt thự nhỏ, bảo vệ khu vực cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu lần. Hỏi hắn mật khẩu là bao nhiêu, hắn cũng không nhớ nên người ta không cho hắn vào.

“Tôi đã một năm không trở về làm sao có thể nhớ được, tôi cũng không phải là chuyên gia mật mã với lại trước đây đều là trợ lý làm cho tôi, tôi đâu cần phải nhớ.”

Minh Thù chống nạnh: “Đây không phải nhà anh sao?”

Không phải mật khẩu của nhà mình là những dãy số thân thuộc với mình hay sao?

“Không phải.”

“...”

“Anh là do tôi đưa đến tôi đây rất bận, anh tự mình nghĩ biện pháp đi tôi về trước đây.” Minh Thù phất tay với tên bệnh xà tinh, cô phải về ăn đồ để bù lại tinh thần mới được.

“Cô không thể đi.”

Lục Chước bắt Minh Thù lại: “Cô đi thì tôi biết phải làm sao, lẽ nào cô muốn tôi ngủ ngoài đường hay sao? Người hâm mộ thấy thì tôi biết phải làm thế nào, tôi không muốn.”

Minh Thù mỉm cười bỏ tay hắn ra nói: “Yên tâm đi, anh hết thời một năm rồi, người bình thường không nhận ra anh được đâu.”

Lục Chước càng bắt càng chặt: “Người hâm mộ tôi nhiều như vậy, làm sao cô biết không có ai nhận ra tôi, lỡ có người bắt cóc tôi thì sao? Cô không thể để tôi một mình ở đây, nếu tôi chết rồi cô sẽ chịu trách nhiệm đó.”

Minh Thù: “...”

Tên bệnh xà tinh này phải đi khám lại thôi.

Minh Thù trở lại công ty, thư ký thấy phía sau cô còn có một người có chút kỳ quái liền đi lên, hạ giọng hỏi: “Hứa tổng, đây là quy tắc ngầm mà cô đem từ trường quay về hay sao?”

Minh Thù liếc mắt nhìn thư ký, thư ký bày ra bộ mặt mỉm cười lịch sự.

Cô thư ký này quả thật có tiền đồ.

Quy tắc ngầm cũng nghĩ ra được.

Không phải thư ký nghĩ nhiều, mà vì đám người có tiền bây giờ đều thích chơi như vậy, người này hôm nay đi với minh tinh này mai lại đi nói xấu với minh tinh khác.

Hứa tổng cũng là người có tiền, muốn chơi quy tắc ngầm với người này cũng không có gì là kỳ lạ.

Lục Chước không xa lạ với công ty, thế nhưng một năm không tới vẫn còn có chút thay đổi, mới vừa vào tới có chút rụt rè nhưng khi thư ký và Minh Thù nói những lời này Lục Chước đã quen dần.

“Cô là tổng giám đốc công ty à, trước đây không phải là cô, cô mới đến à?”

“Tôi nhớ trước đây áp phích đều là do tôi treo, đây là ai? Người mới à?”

“Tại sao cái giá sách này lại để ở đây, trước đây cái đó cũng không phải để ở đây, tại sao cái này lại xấu như thế này?”

“Ồ, đó là người đại diện của tôi.”

Chỉ thấy một gã đeo kính đứng trước mặt, hắn đi theo phía sau một anh chàng thư sinh trắng trẻo, có vẻ gã đeo kính đã thấy Minh Thù ba người bọn họ, vốn hắn không muốn qua đây nhưng khi nhìn thấy Lục Chước, bước chân hắn liền đổi hướng đi về phía bọn họ.

Gã đeo kính đến nhưng vẫn không chắc chắn hỏi: “Lục Chước?”

Lục Chước kêu một tiếng: “Anh Đoạn.”

Gã đeo kính mày nhíu lại quay đầu nhìn về phía Minh Thù, giọng nói rất kích động hỏi: “Tại sao Hứa tổng lại đem hắn về?”

Giọng điệu này không biết còn tưởng rằng hắn mới là tổng giám đốc.

Tên Đoạn này là người đại diện của công ty, bởi vì từng nâng qua ảnh đế cho nên lời nói cũng rất có uy quyền.

Bình thường hắn không bao giờ để tâm đến vị tổng giám đốc quần áo lụa là Minh Thù này.

“Tôi mang con quái vật này trở về không liên quan tới anh.” Minh Thù nhẹ nhàng trả lời.

“Sau này vẫn là anh Đoạn làm việc với tôi phải không? Hợp đồng của tôi vẫn chưa hết hạn.” Lục Chước chen vào nói.

Anh Đoạn liếc một cái, không quan tâm đến hắn ta.

“Hứa tổng, cô biết anh ta...” Anh Đoạn dừng một chút đi về phía trước hai bước, hạ giọng hỏi: “Cô không biết anh ta có bệnh sao?”

“Có bệnh cũng không uống thuốc của nhà anh, anh chán nản như vậy làm gì?” Minh Thù nghiêng đầu cười.

“Hứa tổng, tôi suy nghĩ cho công ty.” Anh Đoạn càng không vui nói: “Nếu hắn xảy ra vấn đề gì không phải do chúng ta lại dọn dẹp hay sao?”

“Cũng không phiền đến anh Đoạn rồi.” Minh Thù mỉm cười: “Làm cho bộ phận nhân viên...”

“Hứa tổng.” Thư ký cắt đứt lời Minh Thù, nháy mắt với anh Đoạn kêu hắn đi nhanh lên nếu không tổng giám đốc sẽ sa thải hắn.

Anh Đoạn mặt hơi biến sắc, gần đây hắn nghe không ít tin đồn của công ty, chắc hẳn cô không xem công ty này là nhà của cô.

Anh ta nhanh chân đem tên thiếu niên da trắng kia đi, nhanh chóng rút lui.

Dựa vào năng lực của hắn tùy tiện đến công ty nào đều có thể có được đãi ngộ rất tốt, nhưng địa vị của hắn tại Bắc Thần thì không phải công ty nào cũng có thể so sánh.

“Hứa tổng, cô đừng hở một chút là sa thải người khác, trong tay những người này đều nắm không ít người tài.”

Thư ký đợi Anh Đoạn đi mới dỗ dành Minh Thù: “Cô cũng nên suy nghĩ cho công ty một chút.”

“Tôi dùng tiền mời anh ta tới là để cho anh ta có ý kiến với quyết định của tôi hay sao, tôi mời nhân viên hay là mời ông bà tôi vậy?”

Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng chậm chạp, khóe miệng mang theo ý cười nghe không ra tức giận nói: “Nếu sau này cô còn cắt đứt lời nói của tôi, đừng trách tôi không nể mặt. Mọi người đừng quên ai là người trả lương cho các người.”

Thư ký kinh ngạc nhìn người trước mặt, mặc kệ lúc nào khi gặp người khác cô đều mỉm cười nhưng khi nhìn ai đều không có vẻ lo sợ phập phồng.

Những quyết định của cô đều dựa vào cảm xúc để dặn dò cho người khác.

Đây là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Thù.

Cô dùng giọng nói chuyện rõ ràng vẫn như trước không khác nhau nhiều, mang theo ba phần ý cười có thể khí thế trên người hoàn toàn khác nhau.

“Anh Đoạn không dẫn tôi đi hay sao?”Dường như Lục Chước không cảm thấy không khí có chút bất thường.

“Vậy sau này ai làm việc với tôi?”

“Quỷ làm việc với anh.”

Lục Chước: “...”

Minh Thù đi về phòng làm việc của mình, thư ký không dám nói nhiều nữa chậm rãi đi theo sau Minh Thù.

***

[Hài Hòa Hiệu]

Tiểu tiên nữ: Xin hỏi các ngươi thấy con ếch của ta không?

Thiên sứ nhỏ: Cần bỏ phiếu mới có thể quay về đúng không?

Tiểu tiên nữ: (ngượng ngùng) Mọi người đừng thông minh như vậy.

Thiên sứ nhỏ: Haha!

Tiểu tiên nữ: Tôi đồng ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.