Minh Thù không có dự định tiếp tục cho Lục Chước nổi tiếng, thế nhưng Lục Chước lại không biết thân biết phận luôn miệng hỏi sau này ai sẽ làm chung với hắn.
Minh Thù ăn mà không được yên tĩnh, tiểu yêu tinh Phương Thất kia sao vẫn còn chưa quay về.
“Khi nào tôi lại được diễn vậy?”
“Anh đang nói chuyện sao?”
“Tại sao cô không nói chuyện từ lúc vào cô đã bắt đầu ăn, đến giờ vẫn chưa no hay sao? Sức ăn của cô nhiều như vậy làm sao có thể giữ được vóc dáng cân đối? Tại sao cô không nói chuyện với tôi, tôi đang nói chuyện với cô đấy?”
Minh Thù nắm cái túi đồ ăn vặt: “Có thể im lặng một chút không?”
Trẫm chỉ muốn im lặng ăn đồ ăn vặt, khó khăn như vậy sao!
“Tại sao lại im lặng, người phải giao tiếp mới có thể có tình cảm.”
“Không im lặng tôi sẽ đánh anh.” Ai muốn có tình cảm với anh, đồ bệnh xà tinh.
Lục Chước: “...”
Có lẽ là bị “đánh anh” hai chữ này hù dọa cuối cùng Lục Chước cũng im lặng, đứng ở phòng làm việc nhìn qua tấm gương ngắm nhìn những tấm áp phích của người mới.
Thư ký đem hợp đồng của Lục Chước qua cẩn thận để trước mặt Minh Thù, sau đó rời đi tựa như một làn khói.
Lục Chước từ lúc vào nghề đến lúc nổi tiếng đều do một tay Bắc Thần nâng lên. Người đại diện là lúc ấy là Anh Đoạn người giỏi nhất, nguồn hỗ trợ cũng là tốt nhất. Trong tình huống ấy hắn không nổi tiếng thật sự là xấu hổ với trời đất.
Minh Thù lật xem tư liệu xong đóng văn kiện lại, ánh mắt men theo bóng lưng của hắn trong phòng làm việc.
Hắn đứng ở trước cửa thủy tinh chăm chú nhìn áp phích bên ngoài, chớp mắt phảng phất có thể nhìn ra vài phần cô đơn.
[Nhiệm vụ ẩn: Ngôi sao của ngày mai. Đề nghị: Mời ký chủ dùng hết khả năng chèn ép tất cả các công ty giải trí, trở thành bá chủ giới giải trí.]
Minh Thù: “...”
Ngươi thực sự xúi trẫm cạnh tranh xấu xa?
[Ký chủ, như vậy gọi là cạnh tranh xấu xa? Cái này là cạnh tranh bình thường, cô không làm cũng có người làm, phải có một người làm bá chủ giới giải trí, vậy ai làm mà không được? Ký chủ, cô coi như đánh quái thăng cấp, cô chỉ cần làm đại thần cao cấp nhất là được rồi, ký chủ cố gắng lên!]
Hài Hòa Hiệu nói chuyện không biết xấu hổ, xém chút nữa đã làm cho Minh Thù tin.
Trẫm là loại người như vậy sao?
[Có thù hận mới có thể có đồ ăn vặt, ký chủ cô tự chọn đi!] Hài Hòa Hiệu đột nhiên lạnh lẽo hù dọa.
Trẫm chính là loại người như vậy!
Nhiệm vụ này giải thích đơn giản thì chính là làm kẻ thù với toàn bộ giới giải trí.
Chuyện này trẫm nắm trong lòng bàn tay!
Làm kẻ thù của toàn bộ giới giải trí, nghĩ cũng thấy rất kích thích!
Minh Thù gọi điện thoại: “Thông báo một chút cho đám người trong công ty một tiếng nữa sẽ họp.”
Thư ký cảm thấy thật kỳ lạ, trước đây muốn cô đồng ý họp, ba dục bốn mời cuối cùng còn phải sử dụng đồ ăn nhưng tại sao ngày hôm nay cô chủ động kêu họp?
Mặt trời mọc ở hướng tây?
Minh Thù cúp điện thoại, lay dưới cái bàn từ dưới đống đồ ăn lấy ra mấy tờ giấy trắng.
Sau một tiếng.
Người cần đến đã đến đủ không cần đến cũng có mặt, dù sao cũng có người không cho tổng giám đốc mặt mũi nhưng Minh Thù cũng không để ý, cầm lấy sấp bản thảo đã cất công chuẩn bị trong một giờ phát ra cho bọn họ.
Mọi người: “...”
Bà nó chứ, hôm nay chưa tỉnh ngủ sao? Tổng giám đốc quần áo lụa là thường ngày sao hôm nay chăm chỉ làm việc như vậy?
“Các bộ phận bắt đầu làm việc, tôi muốn thấy kết quả trong vòng một tuần.” Minh Thù thả bản thảo xuống, lấy ra một cái bánh bao cắn một cái, nghỉ một lát liền nói: “Tôi hy vọng sau khi quay về, những tên lấy tiền công ty nhưng không làm việc phải sa thải ngay, nếu để tôi phát hiện thì người phụ trách phải chịu trách nhiệm.”
Người phụ trách: “...”
Có người nhấc tay: “Hứa tổng, những lời cô vừa nói không phải quá kỳ lạ hay sao?”
Công ty nổi tiếng nhất trong giới giải trí hiện tại là Chí Thượng, vị tổng giám đốc của bọn họ muốn vượt qua Chí Thượng không phải quá buồn cười hay sao?
Minh Thù chống bàn mỉm cười: “Có bao nhiêu khoa học gia bắt nguồn từ những ý nghĩ kỳ lạ?”
Có người phản bác: “Hai chuyện này không giống nhau.”
“Có gì không giống, bọn họ hơn chúng ta một cái đầu hay sao? Mọi người có thể tự tin lên một chút không, nhiệt huyết một chút. Tuy là mọi người lớn tuổi thế nhưng tư tưởng không thể già yếu, có ước mơ mới có tương lai.”
Mọi người: “...”
Dạo gần đây vị tổng tài này đi lên lớp học đa cấp nào nghe giảng vậy?
Minh Thù nói xong cắn hai miếng bánh mì, bắt đầu dụ dỗ: “Mọi người làm tốt thăng chức tăng lương cưới vợ gia cảnh tốt đều không thành vấn đề.”
Mọi người: “...” Ha ha.
Minh Thù họp xong, mọi người có một cảm giác “bọn nhà giàu muốn gây sự, chúng ta chỉ phụ họa theo” rời khỏi phòng họp.
Lục Chước còn đang nhìn áp phích người khác.
Phương Thất không về được, Minh Thù dặn dò thư ký đặt cho hắn một phòng khách sạn đợi Phương Thất quay về.
Thư ký sắp xếp cho Lục Chước xong xuôi vội vã trở lại công ty, thấy Minh Thù liền hỏi: “Hứa tổng, đọc tin tức chưa?”
“Hứa gia phá sản?”
“Không phải.”
“Động đất?”
“Không phải.”
“Ngày tận thế?”
“Không phải.”
“Vậy cô kích động như vậy làm cái gì?” Minh Thù bình tĩnh mở ra miếng khoai tây chiên, gác chéo run chân vô cùng có quy luật.
Thư ký khóe miệng giật một cái: “Vừa rồi tin Hạ Liên tại đoàn phim bị thương nằm viện đã lên đầu trang, trên đó nói là do cô bày trò.”
“À.”
Thư ký: “...”
Vừa rồi cô trình bày có vấn đề hay Hứa tổng nghe không rõ?
Hiện tại trên mọi tờ báo đều là tin cô ỷ thế bắt nạt người khác, ngay cả Bắc Thần cũng bị liên lụy.
Minh Thù từ trong đồ ăn vặt lấy ra chiếc máy tính, mở trang báo thì thấy tiêu đề đầu tiên chính là tổng giám đốc Bắc Thần bắt nạt người khác.
Hạ Liên bị bắt nạt lâu như vậy chưa từng đáp trả, hiện tại bộc phát thì chắc hẳn trong tay có không ít chứng cứ. Trong phim trường, Minh Thù giúp qua cô gái kia, cô lại rất thông minh dọn dẹp mọi chuyện sạch sẽ cuối cùng cô lại trở thành chủ mưu.
Bình luận phía dưới nhắm vào Bắc Thần và bản thân cô, thế nhưng mỗi cái đều rất bình thường nhìn không ra là có người giật dây.
“Đám người này mua ở đâu?” Minh Thù ngẩng đầu hỏi thư ký: “Chúng ta cũng mua một cái, cũng rất chuyên nghiệp.”
“Hứa tổng.” Bây giờ là lúc quan tâm chuyện này sao?
Minh Thù cười một cái: “Lúc cô ta bị thương là đang ở với đạo diễn, liên quan gì đến tôi?”
Thư ký: “Đây chỉ là lời nói một phía của cô, hiện tại trên mạng đều tin rằng cô chủ mưu còn có chứng cứ ngày thường khi cô bắt nạt cô ta. Tuy là đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, thế nhưng tổng hợp lại thì đám người trên mạng đều sẽ tin tưởng Hạ Liên. Dù chứng minh được chuyện cô ta bị thương và cô không có liên quan, nhưng danh dự của cô và cả công ty cũng sẽ bị tổn hại.”
Thư ký nói xong thấy Minh Thù cúi đầu viết cái gì đó, chân mày cô co giật, bước tới trước ngăn cản: “Hứa tổng, cô không nên nói năng lung tung.”
Nhưng mà thư ký vẫn chậm một bước.
Minh Thù đã gửi đi.
Người hâm mộ trong tài khoản của cô không nhiều lắm, ngay cả một chứng thực cũng không có dù sao không phải là minh tinh, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều chú ý, cô vừa bình luận đáp trả thì có vô số người trên weibo thấy và chia sẻ.
Hứa Bắc: Cho tôi nói thẳng, mọi người không phục có thể trực tiếp tới tìm tôi nói chuyện, đừng tin lời đồn nhất là những chuyện bịa đặt.
Thư ký: “...”
Cô muốn chết.