Lăng sư huynh bảo bọn họ đi tìm kiếm những người khác.
Nhưng bọn họ đã tìm khắp một vòng, tóm cả những đứa bé ở trong cung điện tới hỏi mà cũng không hề thấy người nào khác.
“Có một người bị ném xuống ao rồi.” Minh Thù đổi một tư thế, ngồi trên đầu tường.
Người bên cạnh Lăng sư huynh, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Minh Thù: “Sao ngươi lại biết?”
“Ta nhìn thấy mà.”
“Ngươi nhìn thấy... Ngươi thấy hắn ném người xuống ao, tại sao không ngăn hắn lại?”
Minh Thù nhìn hắn có chút hả hê: “Buồn cười, ta với các ngươi có liên quan gì chứ, sao ta lại phải ngăn cản hắn?”
“...”
Tên đệ tử vừa nãy gấp gáp đến mê muội, buột miệng nói ra những lời thiếu suy nghĩ.
“Ta xuống đó xem thử.” Có người tự xung phong nhận việc.
“Không được.” Lăng sư huynh ngăn cản: “Chúng ta không biết rõ dưới ao có gì.”
“Vậy... Vậy chẳng may Phương Vãn sư muội bị bọn chúng ném xuống ao rồi thì phải làm sao đây?” Tên đệ tử kia lo lắng.
Lăng sư huynh cau mày, để mọi người yên tâm hắn đánh tỉnh tên nam nhân kia.
Nam nhân phát hiện mình đã bị trói lại, tức giận mắng chửi.
“Đây là nơi nào? Những người khác mà ngươi bắt đâu rồi?” Lăng sư huynh đợi hắn mắng chửi chán rồi mới hỏi.
“Các ngươi không phải đều ở đây sao?” Nam nhân sắc mặt không hề lo lắng nhìn Lăng sư huynh.
Bọn họ tổng cộng tám người, trừ người đã bị ném vào ao, vẫn còn ba người không thấy tung tích trong đó gồm cả Phương Vãn.
“Không bị đưa tới nơi này thì chắc chắn là chết rồi.” Nam nhân cười quái dị: “Nơi mà các ngươi rơi xuống, các ngươi cho rằng ai cũng có thể sống sót mà ra khỏi sao?”
Tên đệ tử nắm lấy cổ áo hắn, đánh loạn lên người hắn: “Ngươi đừng có ăn nói lung tung, mấy người Phương Vãn sư muội ở đâu? Ngươi giấu bọn họ ở đâu? Mau giao ngay ra cho bọn ta.”
“Hừ!”
Tên đệ tử lại tiếp tục đánh tới, nam nhân vẫn chỉ nói như thế, lời hắn ta nói có lẽ là thật.
“Được rồi, đừng đánh nữa.” Lăng sư huynh cản hắn lại, hỏi nam nhân đang thở hổn hển: “Làm sao để ra khỏi nơi này?”
Trước khi đến đây bọn họ đã thử tìm đường ra, nhưng đứa bé bị bọn họ tóm được lại nói về cơ bản không thể ra khỏi nơi này.
“Ra khỏi đây?” Nam nhân đột nhiên cười to rồi lại điên cuồng rống giận: “Nếu ta biết cách ra ngoài thì còn cần phải tìm cách luyện hóa thanh kiếm kia sao?”
Thanh kiếm: “...” Tiếp tục bơi.
Nam nhân nói hắn cũng là bị rơi xuống đây. Khi hắn tới đây, tòa cung điện, cái ao và thanh kiếm đã có ở đây rồi.
Minh Thù cũng bị thuyết phục.
Cứ tưởng rằng nam nhân này chính là chủ nhân của nơi đây, ai mà biết được hắn cũng chỉ là người bị hại.
Lăng sư huynh: “Ngươi không phải là chủ nhân ở đây sao?”
Nam nhân như là nghe được một chuyện cười thú vị.
Trời mới biết đây là địa bàn của người nào.
Nam nhân không nhớ rõ là đã rơi xuống đây từ bao giờ, dù sao thì cũng từ rất lâu rồi.
Những đứa bé này đều là những yêu tinh hắn bắt ở vùng phụ cận. Gần cung điện có rất nhiều yêu tinh biến thành hình người như vậy, chúng cũng là yêu tinh ăn thịt người. Cứ coi như không bị đem về cung điện, nếu bị bọn chúng bắt được cũng lành ít dữ nhiều.
“Các ngươi đã từng nghe đến linh tuyền chưa?”
Nam nhân nhìn vẻ mặt của bọn họ cũng đủ biết bọn họ không biết.
“Linh khí tinh khiết nhất được tạo ra từ trời đất.”
Nam nhân nhìn về phía sau, nữ nhân y phục đỏ rực hiên ngang ngồi ở đầu tường mặt mày tươi cười.
Hắn lập tức nhớ tới hai lần bị nàng đánh, nghiến răng: “Những gì nàng ta biết không phải là ít đâu.”
“Quá khen quá khen.”
“...” Ai thèm khen ngươi chứ, có biết xấu hổ không vậy?
Hắn quay đầu nhìn về phía ao: “Cái ao này là linh tuyền, mọi thứ ở đây đều do linh tuyền chống đỡ. Thanh kiếm kia còn chưa nhận chủ, đừng ai mong có thể ra khỏi nơi này.”
Đây là do hắn ở đây chờ đợi lâu như thế đúc kết ra được.
“Đó là kiếm gì?”
Nam nhân hiển nhiên là vô cùng căm hận thanh kiếm kia: “Không biết.”
Hắn ngay từ đầu là muốn nó nhận làm chủ, ai ngờ thanh kiếm này sống chết không chịu nhận mà hắn lại chẳng thể tùy tiện đến gần ao.
Hắn tốn rất nhiều thời gian mới phá bỏ được trận pháp ở gần ao.
Sau đó hắn muốn cưỡng ép luyện hóa nó nhưng kết quả thật khiến người ta tức giận.
“Vậy là chỉ cần làm cho nó nhận chủ là có thể ra khỏi đây?”
“Chắc là thế.” Nam nhân nói: “Ta cũng chỉ đoán thế nhưng một thanh kiếm ở linh tuyền, cứ coi như ra ngoài được hay không then chốt không phải ở nó, thì sau khi nhận chủ cũng có thể dùng nó chém mở một con đường thoát ra ngoài.”
Lăng sư huynh nhìn về phía ao.
Thanh kiếm đột nhiên dựng lên ghét bỏ lùi về phía bờ ao.
Lăng sư huynh đã có bản mạng kiếm Linh Tiêu, đúng rồi trong truyền thuyết đã nói Hy Tà kiếm đã từng đánh bại thanh Linh Tiêu kiếm.
“Chúng ta đi thử xem.” Lăng sư huynh nói với hai đệ tử Vô Cực kiếm tông.
Đệ tử Vô Cực kiếm tông có chút do dự, thanh kiếm kia có vẻ không thích bọn họ... Từ mũi kiếm đến chuôi kiếm đều tỏ rõ thái độ đừng có tới đây.
Hai người vẫn là tiến lên phía trước thử, cuối cùng chỉ nhận được sự coi thường một cách vô tình của thanh kiếm.
Tuy rằng thanh kiếm không nói gì cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của nó.
“Chỗ này không ra được thật sao?” Minh Thù hỏi tiểu tiểu yêu tinh bên cạnh.
“Ừ.” Tiểu đồng gật đầu: “Chúng tôi sinh sống ở đây rất lâu rồi, dù sao cũng không tìm được đường ra ngoài.”
“Vậy lúc trước là ngươi lừa ta có thể tiễn ta ra ngoài sao?”
Tiểu yêu tinh thì thầm trong lồng ngực: “Ngươi cũng nói là lừa ngươi rồi... nói như thế có thể làm giảm sự cảnh giác của những người rơi xuống đây.”
“...” Tiểu yêu tinh hiểu được khá nhiều: “Nơi bọn ta rơi xuống cũng không thể sao?”
Tiểu yêu tinh nhắc nhở: “Ngươi... vì sao mà rơi xuống đây?”
Minh Thù không nói lên lời.
Tiểu yêu tinh không nói là được, nghĩa là có lên được thì cũng chưa chắc đã ra ngoài được. Mấy linh thú có cánh không cẩn thận rơi xuống đây, bay lên được một nửa đã bị chặn lại về cơ bản là không ra khỏi đây được.
Người ở trong viện còn đang thương lượng đối sách. Vì không xác định được lời nam nhân kia nói có đúng hay không, bọn họ lại ra ngoài tìm thêm một vòng.
Cuối cùng xác định, nơi đây thực sự không ra được. Bọn họ đi thẳng về phía trước nhưng cuối cùng sẽ đều quay lại vùng phụ cận của cung điện bảo ngọc.
“Chết tiệt, cũng không liên hệ được với sư môn.”
“Làm sao đây Lăng sư huynh, mấy người Phương Vãn sư muội cũng không tìm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Lăng sư huynh...”
Lăng sư huynh đột nhiên nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù nheo mắt: “Định làm gì?”
Lăng sư huynh nói: “Ta nhớ ma tu các ngươi có phương thức liên lạc đặc biệt, ngươi có thể thử liên lạc với bên ngoài không? Chúng ta bây giờ đều bị vây ở chỗ này, ai cũng không ra ngoài được.”
Câu nói phía sau là giải thích vì sao hắn làm như thế. Chỉ là tạm thời để mọi người có thể ra khỏi cái nơi quái dị này.
“Có thì cũng có đấy.” Minh Thù suy nghĩ một chút: “Nhưng mà nơi đây rõ ràng là không gian kín gió, chính là phương thức của ma tu cũng không thể truyền ra ngoài được.”
Nàng ngay cả phương thước gọi thú nhỏ bình thường còn chẳng có hồi đáp thì đừng nói tới các phương thức khác.
“Vậy ngươi có kiến nghị nào không?”
Minh Thù chân thành kiến nghị: “Ngồi ăn chờ chết.”
Lăng sư huynh: “...”
“Ngươi có muốn thử thanh kiếm kia không?” Lăng sư huynh chỉ về cái ao phía sau.
Minh Thù liếc mắt nhìn thanh kiếm, thanh kiếm vừa hay đối diện với nàng hình như nó đang quan sát nàng.
Minh Thù ghét bỏ: “Không muốn.”
“Đùng!”
Thanh kiếm đột nhiên nổi giận.
Chỉ có nó ghét bỏ người khác, làm gì có chuyện người khác ghét bỏ nó chứ!
“Ngươi xem tính cách thối như thế, không muốn.” Minh Thù thêm một câu.