“Ngươi tốt nhất là đừng chọc nó, rất dễ nếm đau khổ.” Nam nhân đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Minh Thù tặc lưỡi: “Xấu xí, tính khí lại kém, còn để người khác nói mình?”
Nam nhân: “...”
Thanh kiếm ở trên ao, mũi kiếm lướt trên mặt nước một vòng tạo thành một vòng xoáy.
“Không hay rồi.”
Tay chân nam nhân bị trói hắn chỉ có thể bật nhảy, tư thế rất lạ nhảy tới cửa viện.
Lăng sư huynh nhìn về phía ao nước, nước trong ao đang hình thành thành vòng xoáy.
Linh khí trong không khí khuấy động giống như bị hút đi.
Lăng sư huynh cõng đệ tử đang hôn mê trên mặt đất lên, gọi hai đệ tử vẫn còn đang thất thần đuổi theo nam nhân vừa đi ra ngoài.
Nam nhân đang nhảy nào có chạy nhanh bằng bọn họ.
Nam nhân tức giận đến mức cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Phía sau tiếng nước vang lên ầm ầm, da đầu nam nhân tê rần, hắn như phải chịu đựng đau khổ có điều uy lực thanh kiếm này phát ra rất nhỏ, bình thường hắn làm nhiều như vậy cũng không thấy nó có nhiều phản ứng.
Nước ao khuấy động bắn tung tóe ra không trung, hình thành từng thủy kiếm (*).
Vô số thủy kiếm lấy ao làm trung tâm, vọt tới tứ tung.
Phía bên Minh Thù nhiều nhất.
“Đóng cửa, mau đóng cửa!”
Nam nhân văng ra khỏi cửa viện rơi trên mặt đất miệng bám đầy bùn, hắn ngẩng đầu rống to với người bên cạnh.
“Cạch!”
Cửa viện đóng lại, thủy kiếm đập vào cửa phát ra âm thanh loảng choảng, có điều thủy kiếm không có bắn thủng cửa viện.
Bên kia Minh Thù cũng nhảy từ đầu tường xuống.
Trong viện trải qua một trận gió tanh mưa máu.
Thế nhưng những thủy kiếm này lại không bước ra tiểu viện nửa bước.
Thanh kiếm kia không thể rời khỏi ao, công kích của nó không thể rời khỏi tiểu viện này.
Đây là kinh nghiệm phải rất lâu nam nhân kia mới đưa ra được như vậy.
Chính thanh kiếm tự mình ở trong sân từ rất lâu, đợi âm thanh nhỏ xuống, Minh Thù mới trèo lên tường nhìn xuống, kiếm đã nằm lại trong ao, nhìn qua bốn phía vẫn như trước không có gì thay đổi.
“Trời sắp tối rồi.”
Minh Thù quay sang hướng khác, liền nghe được câu nói của nam nhân không thể giải thích nổi.
Tiểu yêu tinh cũng rùng mình theo, nhắc nhở Minh Thù: “Nhanh tìm một chỗ trốn đi!”
-
Vào ban đêm ở bên ngoài đào viên chính là một cơn ác mộng.
Minh Thù nghe thấy bên ngoài phát ra tiếng “ô ô” không ngừng, thỉnh thoảng có bóng đen bay qua trước cửa sổ, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu bén nhọn, thảm thiết vang lên.
Ngay cả nam nhân này cũng không biết là vật gì, dù sao buổi tối không cần ra ngoài là được rồi.
Không chừng đó là con đường chết.
Minh Thù cảm thấy những thứ này có chút thú vị, rất giống khí tức trên người nàng.
Chắc cũng là loại ma vật nào đó.
Có điều vào ban ngày nơi này lại dư thừa linh khí, buổi tối thì bị một đám ma quỷ chiếm lấy.
Nơi này rất quái dị.
[Thời hạn nhiệm vụ: Trăm phần trăm nghĩ cách cứu trợ nữ chính, thời gian là nửa tiếng, bắt đầu đếm ngược thời gian.]
Trước đến nay Hài Hòa Hiệu chưa từng tuyên bố nhiệm vụ nhanh chóng.
Minh Thù nghe xong thời gian đếm ngược cũng đã bắt đầu rồi.
Đi đâu cứu chứ?
Hài Hòa Hiệu cho Minh Thù một tấm bản đồ.
Nhưng tấm bản đồ vô cùng trừu tượng.
Giống như một tờ giấy trắng, điểm bắt đầu và điểm kết thúc kết nối với nhau thành đường lượn sóng.
Cứ như vậy.
Không có có bất kỳ phương pháp nào.
Khoảnh khắc Minh Thù đứng ở cửa quan sát, không có bóng đen nào thoảng qua, nàng mở cửa đi ra ngoài.
Người của Vô Cực kiếm tông ở cách vách, lúc nàng mở cửa, đúng lúc cửa đối diện cũng mở ra.
“Vừa rồi ta thực sự nghe tiếng của Phương Vãn sư muội...”
Một đoàn người mặt đối mặt nhìn nhau, đối mặt với Minh Thù có chút phòng bị.
Minh Thù xoay người đi theo đường bản đồ chỉ.
Còn chưa đi được hai bước thì một bóng đen kéo tới, vật kia tốc độ cực nhanh, trong hoàn cảnh bình thường căn bản không thể tránh được.
Minh Thù lại trực tiếp dùng tay bắt lấy.
Minh Thù chạm tới bóng đen kia, cái gì cũng không bắt được.
Bóng đen xuyên qua bàn tay nàng, lao thẳng tới mặt nàng.
Sau đó bóng đen xuyên qua cả thân thể nàng, chạm vào cửa phía sau.
Bóng đen dường như xoay lại đối đầu với Minh Thù: “Phi phi!”
Minh Thù: “...”
Trò đùa gì vậy? Ghét trẫm? Ai cho ngươi mặt mũi đó!
Các ngươi ngay cả khuôn mặt cũng không có.
Cũng dám “phi” trẫm!
Nàng chụp vào cái bóng đen kia lần nữa, bóng đen không nhúc nhích dường như dự liệu Minh Thù không bắt được chính mình.
“Chít chít”
Bóng đen phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Người phía sau đuổi kịp liền thấy bóng đen đang giãy giụa bị Minh Thù túm ở trong tay.
“Còn dám phi hay không?”
“Chít...” đều là đồng loại, sao lại nỡ thiêu rụi lẫn nhau.
Minh Thù dùng sức bóp chặt.
“Chít...” Âm thanh của bóng đen yếu đi vài phần, tôn thượng tha mạng tiểu nhân có mắt như mù.
Minh Thù buông bóng đen ra, bóng đen lập tức xông vào chỗ tối biến mất.
“Đó là cái gì?” Đệ tử bên cạnh Lăng sư huynh hỏi Minh Thù.
“Ai biết, dù sao không thể ăn.” Minh Thù tiếp tục đi về phía trước.
Bóng đen núp trong bóng tối: “...” Chít chít, ma tu thật đáng ghét, không thể ăn.
Bọn họ là đồng loại, hơn nữa còn là kiểu đồng loại chạm vào nhau cũng chạm không được, thế nhưng nữ nhân kia vậy mà lại bắt được nó.
Đệ tử nhìn về phía Lăng sư huynh.
Lăng sư huynh lắc đầu.
Nam nhân nói vật đó hoạt động vào buổi tối, nam nhân còn nói mấy thứ này đơn phương một mình không phải là khó đối phó.
Nhưng số lượng chúng nó rất nhiều lại xuất quỷ nhập thần, một khi bị bao vây tuyệt đối chạy không thoát.
-
Con đường Hài Hòa Hiệu đưa cho rất trừu tượng, cũng may lúc Minh Thù di chuyển, điểm tượng trưng cho nàng cũng di chuyển theo.
Có điều...
Người phía sau nhìn đường đi của người phía trước rồi đi theo chưa được bao lâu lại quay trở lại, chọn con đường bên cạnh lặp lại nhiều lần liên tục như vậy.
Bà nó, ai làm chỗ này nhiều lối đi như vậy.
Gặp bóng đen kế tiếp cũng không dám công kích Minh Thù, luẩn quẩn quanh chỗ nàng đi.
Lại không thể ăn, không nên vây quanh. Lẽ nào muốn nàng bắt lại bóp chết sao?
Minh Thù dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, cuối cùng dừng ở...
Ừm?
Đây không phải là sân viện của thanh kiếm tính khí rất xấu kia sao?
“Sư huynh, ngồi yên, ta sắp vẽ xong rồi.”
“A...”
“Sư huynh!”
Trong viện truyền tới âm thanh rất chói tai.
Minh Thù đẩy cửa viện đi vào.
“Cót két...”
Trong viện một mảnh đen thùi lùi như quỷ lửa bao quanh mấy người bên cạnh cái ao.
Minh Thù tiến đến trong viện đột nhiên yên tĩnh lại.
Bóng đen nhao nhao thay đổi phương hướng nhắm thẳng vào nàng.
Người trên ao nước cũng nhìn Minh Thù, có điều rất tối bọn họ chỉ thấy có người tới.
“Chít chít...”
Bóng đen phân ra từng bộ phận bay tới phía Minh Thù.
Hiển nhiên là định công kích nàng.
Thế nhưng mỗi con đều xuyên qua thân thể Minh Thù.
“Phi!”
“Phi!”
Chân mày Minh Thù giật giật, cho nên đây là truyền thống của bọn họ?
Minh Thù đánh một bóng đen té xuống đất, bóng đen đồng loạt lui lại: “Còn không cút, ta giết chết các ngươi.”
Hầu hết bóng đen cũng không ngờ Minh Thù có thể bắt được bọn họ, có chút không cam lòng liếc mắt nhìn người bên cạnh cái ao.
Mỗi bóng đen kêu “chít chít” vài tiếng, bắt đầu rút khỏi sân viện.
“Chờ một chút!”
“Chít chít...” Ngươi còn muốn thế nào nữa, đều nhường cho ngươi ăn rồi!
Thần kỳ là Minh Thù dĩ nhiên nghe hiểu.
“Người kia dẫn đi.” Minh Thù chỉ vào Phương Vãn bên cạnh cái ao.
Phương Vãn nghe rõ lời Minh Thù nói, nàng dồn hết sức lực hét một tiếng: “Thất Nguyệt, ngươi cấu kết với mấy thứ này là muốn làm gì bọn ta?”
Người có mặt ở đây, bao gồm cả nữ chính đều đã cướp đi thanh kiếm Hy Tà của yêu nữ kia?
“Đừng khẩn trương, sẽ không làm gì các ngươi.” Giọng nói Minh Thù vào đêm tối cứ lên lên xuống xuống, âm cuối mang vài phần ý tứ khác nhau, phảng phất có thể khiến người ta quên đi tình cảnh bọn họ lúc này: “Ta chỉ là nghĩ nên làm gì với ngươi mà thôi.”
Phương Vãn: “...” Nàng nói cái gì?
Đội quân bóng đen chưa có nhiều dự đoán như vậy.
“Chít chít?” Chia cho chúng ta?
“Đúng, nhanh lên, nếu không... ta đổi ý.”
***
(*) Thủy kiếm: Thanh kiếm tạo ra từ nước.