Dường như đạn của Nguyên Tịch chuyên dùng để đối phó Huyết tộc, sau khi Vân Sách trúng đạn, lực tấn công giảm đi khá nhiều, Minh Thù và Nguyên Tịch cùng hợp lực bắt Vân Sách.
Vân Sách ngã trên mặt đất, sắc mặt tối lại trừng Minh Thù, dù vậy cũng không làm ảnh hưởng nửa phần vẻ đẹp của hắn.
Người có giá trị nhan sắc cao thật tốt.
Giận dữ cũng có thể đẹp như vậy.
“Cậu nói cậu muốn trực tiếp tìm chết là được rồi, cong cong lượn lượn nhiều như vậy làm gì? Có mệt không?”
Giá trị thù hận còn chưa đầy, Minh Thù còn phải tiếp tục đụng chạm vào nỗi đau của Vân Sách.
Nguyên Tịch ở bên cạnh nghi hoặc, thở hổn hển hỏi:
“Hắn.. tại sao... muốn tự sát?
“Cái này phải hỏi chính hắn.”
Ban đầu, cô chỉ cảm thấy tên Vân Sách có chút kỳ quái, rất khác thường.
Hiện tại, hắn bị truy nã, nhưng lại không rời đi ngược lại còn chặn đường cô. Nếu một người muốn sống, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
Lúc trước, hắn còn không từ mọi cách khiêu khích Hạ Phù, thế nhưng cũng không giống như muốn quyết đấu công bằng gì đó với Hạ Phù, chỉ đơn giản là khiêu khích.
Minh Thù động vào nỗi lòng của Vân Sách, lúc này Vân Sách mới đỏ mắt trừng cô.
[Giá trị thù hận đã đầy.]
Minh Thù liền cười tươi như hoa: “Đi, đổi khẩu phần lương thực.”
Nguyên Tịch ngây ngẩn, đi đâu? Đổi khẩu phần lương thực gì?
“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?”
Vân Sách giãy giụa, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao găm thì không biết lúc này, Minh Thù bị chọt bao nhiêu lỗ thủng:
“Buông ra, cô buông ra. Vi Hề, cô cho rằng bây giờ hoàn cảnh của cô như thế nào? Cô có tư cách gì để bắt tôi.”
“Tôi dẫn cậu đi gặp tình yêu bé nhỏ của cậu.”
Minh Thù nghiêng đầu mỉm cười: “Cậu không phải nằm mơ cũng muốn chết trong tay cậu ta sao? Về phần tôi rơi vào hoàn cảnh gì cũng không cần cậu quan tâm.
Đối với cô mà nói thì hoàn cảnh gì cũng chẳng sao, dù sao có chết hay không cũng được.
Hệ thống trong tay ta, ta có thiên hạ.
“Tiểu Hề...”
“Cậu về nhà trước đi.”
Minh Thù vẫy tay với thức ăn nhỏ nhà mình, sau đó túm Vân Sách chặn một chiếc xe.
Nguyên Tịch: “...”
Minh Thù dẫn Vân Sách đi thẳng đến bộ giám thị Huyết tộc, trong ánh mắt tức giận của Vân Sách, thành công đổi được khẩu phần lương thực.
“Huyết tộc bán đứng đồng loại kia lại tới nữa...”
“Nghe nói có quan hệ không bình thường với Hạ tổng đội, cũng không biết là quan hệ thế nào.”
“Tôi thấy cô bé kia như Lolita, không ngờ Hạ tổng đội lại thích dạng này, nhưng thực sự rất đáng yêu.”
“Suỵt...”
Hạ tổng đội trong miệng bọn họ lúc này lạnh mặt ôm một cái rương từ trên lầu đi xuống, trực tiếp đi về phía phòng khách.
Hạ Phù đẩy cửa phòng khách, thấy bên trong có người, bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Minh Thù ngồi trên sô pha, đối diện cô là một người trung niên tóc bạc trắng, trước đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng có chút kì lạ, không khí ngột ngạt.
Hạ Dận quay đầu lại liếc Hạ Phù, hạ giọng hỏi: “Cậu nói với cô ta sao?”
Hạ Phù khó chịu với Hạ Dận, nhưng không biểu lộ ra: “Không.”
“Vậy cậu nói chuyện với cô ta đi.”
Hạ Dận nói xong những lời này liền rời đi, ông ta đi tới cửa đột nhiên dừng lại:
“Tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì nhưng tôi muốn báo cáo.”
Cửa phòng chậm rãi khép lại, Hạ Phù cứ đứng ở đó một lúc lâu mới buông cái rương.
“Dù ông ta nói gì cậu cũng đừng quan tâm.”
“A, cha con các người bất hòa sao?”
Hạ Dận vừa tiến đến chưa kịp nói thì Hạ Phù đã tới rồi, cho nên thật ra Minh Thù cũng không biết ông ta muốn nói cái gì.
Hạ Phù ngẩng đầu: “Cậu không muốn chết thì phải nghe tôi.”
Minh Thù nhướng mày: “Nếu tôi muốn chết?”
Hạ Phù im lặng: “Vậy cậu nghe theo ông ta.”
“Cậu không cản tôi?”
“Người muốn chết thì cản thế nào?”
Lão tử hận không thể bóp chết cô.
Minh Thù cười cười: “Đúng vậy, người muốn chết nào có cản được. Vân Sách không phải là như vậy sao.”
Nói đến Vân Sách, Hạ Phù cũng có chút tò mò: “Làm sao cậu bắt được Vân Sách?”
Bọn họ nhiều người như vậy lùng bắt toàn thành phố cũng không bắt được Vân Sách, nhưng cô lại bắt được.
“Không thể nói là tôi bắt được, là tự hắn tìm tới, tôi chỉ tiện tay túm hắn tới đổi khẩu phần lương thực.”
Minh Thù rũ tay: “Nói chung tôi lớn lên tương đối đáng yêu, hắn muốn bị tôi bắt, dù gì cũng vinh quang hơn bị những ông già kia bắt được.”
Có vẻ như Hạ Phù không tin tưởng cô ta.
Minh Thù liếc Hạ Phù, Hạ Phù nhận thấy, nhanh chóng im lặng:
“Các người cũng được xem như là nửa đồng loại, cô nỡ lòng bán đứng đồng loại sao?”
“Đồng loại sao quan trọng bằng khẩu phần lương thực.”
Hơn nữa còn là đồng loại không có ý tốt.
Hạ Phù: “...”
Không muốn nói chuyện với cô.
...
Hạ Phù tiễn Minh Thù đi, xoay người liền thấy Hạ Dẫn đứng sau lưng hắn:
“Cậu không nói với cô ta?”
Hạ Phù lạnh lùng: “Không.”
Hạ Dận quan sát Hạ Phù vài lần: “Cậu thích cô ta sao?”
Hạ Phù suy nghĩ một chút, nói: “Đúng.”
“Cô ta là nữ vương Huyết tộc, cậu là thợ săn Huyết tộc, cậu còn thích cô ta sao?”
Giọng nói Hạ Dận tràn đầy giận dữ.
“Đúng.”
Hạ Dận cười lạnh một tiếng: “Hạ Phù, gần đây là tôi quản cậu quá ít, ngay cả tên của mình cậu cũng đã quên rồi.”
Hạ Phù rất muốn đáp trả, thế nhưng thiết lập không cho phép, anh ta chỉ có thể im lặng, trong lòng rủa hàng ngàn câu chửi thề.
Tên của lão tử, lão tử biết rất rõ.
“Về cấm túc cho tôi.”
Hạ Dận lửa giận khó nhịn ra lệnh: “Khi nào suy nghĩ cẩn thận thì đi ra, không nghĩ ra thì đừng ra ngoài. Người nối dõi Hạ gia không chỉ có một mình anh.”
Hạ Phù nhìn Hạ Dận, nói rõ từng chữ: “Là ông ép tôi.”
Lúc nào lão tử bị tức đến như vậy!
Lão tử không làm.
Hạ Phù ném thẻ trong ngực xuống trúng chân Hạ Dận, lạnh nhạt liếc ông ta một cái, xoay người rời đi.
Ban đầu, Hạ Dận không kịp phản ứng.
Cho đến khi Hạ Phù xuống cầu thang, ông tôi mới nổi giận gầm lên:
“Hạ Phù!”
Hạ Phù bước nhanh hơn.
Hạ Phù nghe được tiếng hệ thống leng keng trừ điểm của hắn, liền biết không xong rồi, kích động thật sự không tốt chút nào.
Điểm tích lũy đã trừ nên chắc chắn anh ta sẽ không quay về nữa.
[Cửu thiếu, ngươi lại phá thiết lập, sẽ bị trừ điểm tích lũy.]
Cửu thiếu vốn ít điểm tích phân, lại còn làm bậy.
“Hừ, bổn đại nhân sẽ nhanh chóng kiếm về.”
Hạ Phù rất tự tin.
[...] Trở lại phải bị nghiêm phạt đó!
Hạ Phù không cãi nhau với hệ thống, đuổi theo Minh Thù.
“Tôi gây sự với Hạ gia.”
Minh Thù à một tiếng, sau đó bình tĩnh hỏi: “Đâu có liên quan gì đến tôi?”
Hạ Phù nhìn chằm chằm cô: “Bởi vì cô.”
Nếu như hắn tiếp tục ở Hạ gia, Hạ Dận nhất định sẽ bảo hắn làm những chuyện kia, nếu hắn làm thì làm sao có thể theo đuổi cô.
Đúng!
Anh ta cũng vì nhiệm vụ!
“Cho nên cậu tìm tôi sao?”
Minh Thù ôm chặt cái rương.
“Mọi thứ của tôi đều do Hạ gia cung cấp, tôi không có chỗ để đi.”
Lão tử thực sự là thiên tài: “Tôi từng cứu cậu một mạng, chẳng lẽ bây giờ cậu không giúp tôi lại được sao.”
Mặc dù nói rất có tình có lý, nhưng sao ta luôn thấy cậu ta có ý hãm hại trẫm?
Mnh Thù tiếp tục ôm chặt cái rương, nghi ngờ:
“Hạ gia sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
Thiên tài Hạ gia, có thể nói mặc kệ sẽ mặc kệ sao?
Ông ta mặc kệ, nhưng liệu người khác có mặc kệ không?
Đừng có đùa.
Bồi dưỡng một người tốn biết bao nhiêu thời gian và sức lực.
“Dù sao... Tôi cũng sẽ không quay về.”
Biểu cảm Hạ Phù xám xịt: “Chỗ đó, tôi chịu đủ rồi.”