“Vậy cậu cũng không nên theo tôi chứ, cậu không có bạn bè gì cả sao?”
Minh Thù cười: “Chúng ta không cùng chủng tộc, cũng không thể quá thân thiết như vậy được.”
Hạ Phù hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ tôi có bạn bè sao?”
Không đợi Minh Thù trả lời, Hạ Phù nói: “Tôi muốn có quan hệ thân thiết với cậu.”
Thân thiết cái đầu cậu đó!
“Không phải cậu có nhà sao?”
“Cái nhà đó là của Hạ gia.”
Hạ Phù nhấn mạnh: “Tất cả của tôi đều do Hạ gia cung cấp.”
“Rốt cuộc cậu có chịu chứa chấp tôi hay không?”
Minh Thù mím môi mỉm cười: “Miếu nhỏ nhà tôi không chứa nổi tiểu phật gia như cậu!”
Hạ Phù: “...”
Tiểu con mẹ nó phật gia, lão tử muốn bóp chết cô ta!
“Làm giao dịch đi, tôi cho cậu biết những chuyện tôi biết.”
Vì nhiệm vụ, Hạ Phù cũng liều mạng: “Tất cả.”
Minh Thù nghiêng đầu, cô chợt đứng lại, xoay người ngẩng đầu nhìn hắn:
“Cậu thích tôi?”
“Ừ.”
Có điên mới thích cô.
“Thích tôi chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng thích.”
Thích bóp chết cô.
Đôi mắt Hạ Phù rất đen, trong đôi mắt hắn chỉ thấy được bóng dáng của cô, dường như rất chăm chú.
Minh Thù đặt cái rương lên tay Hạ Phù: “Không được ăn vụng khẩu phần lương thực của tôi, vi phạm thì cút đi.”
Gánh nặng trong lòng Hạ Phù được trút xuống, chợt các câu chửi thể tràn ra.
Hắn là con người.
Sẽ ăn khẩu phần lương thực của cô sao?
Đồ điên.
Trên thực tế, Hạ Phù lại nghiêm mặt, cố gắng dùng giọng nói ôn hòa:
“Được.”
Hắn thật sự cảm thấy ghê tởm bản thân!
[Cửu thiếu, kiên trì nhất định sẽ chiến thắng.] Hệ thống cổ vũ.
...
“Để chỗ nào?”
“Để đại đi.”
Minh Thù lấy hai túi lương thực từ trên bàn qua, quay lại trên ghế sô pha:
“Chỉ có một phòng ngủ cho nên cậu ngủ sô pha.”
Hạ Phù để rương vào góc: “Không thể ngủ chung sao?”
MInh Thù uống khẩu phần lương thực một hơi: “Nếu không tôi xin cho cậu nằm ở thiên đường?”
Lại muốn ngủ giường rồng của trẫm!
Ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
“Trên thiên đường có người của cậu?”
Hạ Phù cảm thấy mình đã rất bình tĩnh, nhưng trước mặt cô không thể nào nhịn được.
Mẹ nó, luôn có tên điên này muốn phá thiết lập của lão tử.
“Tôi không chỉ có người trên thiên đường mà ngay cả dưới địa ngục cũng có, tôi quen biết rất rộng rãi, cậu có thể chọn một?”
Diễn viên Minh Thù rất biết lắng nghe.
Ha ha.
Không cần cô rộng rãi!
Thiên đường hay địa ngục đều phải chết hết, lão tử chọn cái rắm!
Bình tĩnh.
Hít sâu.
“Tôi chỉ muốn cô.”
“Vậy cậu muốn đi.”
Minh Thù dừng một chút: “Cũng không phải không thể, ví dụ như làm nam sủng...”
“Tôi ngủ sô pha.”
Hạ Phù vỗ bàn quyết định.
Là một thiếu niên có hoài bão có chí khí, chắc chắn không cần chuyện làm nam sủng này.
Minh Thù tiếc hận.
Hạ Phù đi tới sô pha, vươn tay đẩy chân Minh Thù ra trực tiếp ngồi xuống. Minh Thù nhìn anh, nhột chân muốn đạp thẳng vào mặt.
Hạ Phù chính trực: “Muốn nghe hay không?”
“Cũng không phải rất muuốn.”
Cho nên Hạ Phù bị đạp xuống sô pha.
Hạ Phù trán nổi gân xanh, lão tử thực sự sắp không nhịn được, tại sao lại có người ác độc như vậy.
Không đúng, Huyết tộc mới đúng.
Hạ Phù giãy giụa hồi lâu giữa tha thứ và chém cô, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho cô.
Cô là mục tiêu nhiệm vụ, cô là chị hai.
Đừng để lão tử hoàn thành nhiệm vụ, nếu không nhìn lão tử dày vò cô thế nào.
[...] Cửu thiếu, ngươi đừng có suy nghĩ này.
Thiên tài không tính toán với người điên, hừ!
Hạ Phù ngồi xuống đất, dù sao cũng trải thảm nhung nên tuyệt không khó chịu.
“Hạ gia vẫn cảm thấy chuyện năm đó rất kỳ lạ, cho nên luôn phòng bị Louis, mấy năm nay Louis hầu như nắm toàn bộ Huyết tộc trong tay.”
“Hạ gia cho rằng Louis sẽ làm cái gì đó, nhưng mà hắn không làm, dường như hắn đang đợi cái gì. Cho đến khi... một ngày Hạ gia cảm thấy hắn không giống Huyết tộc bình thường, thế nhưng khi bọn họ tới lại không có gì khác lạ cả.”
Hạ Phù nhìn thiếu nữ trên sô pha: “Đó là năng lượng của cậu.”
Năng lượng thuộc về nữ vương.
Lúc đó, người Hạ gia cho rằng nữ vương không chết, nhưng sau này lại phát hiện không phải, năng lượng này phát ra trên người một Huyết tộc tên Mễ Lạp, nhưng bọn họ còn chưa điều tra thì năng lượng này đã biến mất.
Giống như Huyết tộc kia chỉ là không cẩn thận bị lây nhiễm.
Cuối cùng, bọn họ suy luận nữ vương Huyết tộc có thể chưa chết.
Mễ Lạp có liên quan đến Louis, theo xâm nhập điều tra bọn họ phát hiện Louis có một kế hoạch khổng lồ.
Hắn muốn thống trị toàn bộ thế giới.
Không chỉ là Huyết tộc mà còn có con người.
Nhưng bọn hắn còn chưa điều tra được Louis muốn thực hiện kế hoạch này như thế nào, thì hắn đã đem năng lượng nữ vương truyền cho người khác, mục đích là gì?
Lúc đó, Hạ Phù cứu Vi Hề vì hắn nghe những người đó gọi cô là Vi Hề. Trong ghi chép của Hạ gia, tên của nữ vương bệ hạ cũng là Vi Hề.
Hạ gia biết Hạ Phù tìm được cô, nên muốn Hạ Phù thuyết phục cô thu hồi năng lượng chống lại Louis.
“Cho nên cậu cố ý tiết lộ tôi cho Hạ gia?” Minh Thù nhướng mày nhìn Hạ Phù.
Hạ Phù kéo khóe miệng, gương mặt lạnh lùng của hắn liền tươi tắn lên hẳn:
“Bên cạnh tôi khắp nơi đều là người Hạ gia, tôi ngủ bao lâu, ăn cái gì, làm cái gì, thậm chí đi nhà vệ sinh mấy phút bọn họ cũng đều biết.”
“Hạ Dận nói là bảo vệ an toàn cho tôi, nhưng thực ra chính là giám sát, một khi tôi không nghe lời thì sẽ như bây giờ.”
Hạ Phù nhìn ngoài cửa sổ, Minh Thù cũng nhìn theo.
Vài hơi thở xa lạ, hơn nữa thực lực cũng không thấp.
Minh Thù hai tay cầm khẩu phần lương thực: “Đừng làm dơ chỗ của tôi.”
Hạ Phù chống sô pha đứng lên: “Ừ.”
Hạ Phù rời phòng, ngoài cửa sổ nhanh chóng vang lên tiếng động rất nhỏ, có người kêu đau cùng âm thanh vật nặng rơi xuống lịch bịch.
Một lúc sau, Hạ Phù quay về, ánh mắt hắn hạ xuống cũng không biết đang nghĩ gì.
Hạ Dận muốn một con rối nghe lời, dù là thiên tài lợi hại đến đâu đi chăng nữa, nhưng nếu không nghe lời ông ta thì cũng chỉ là một công cụ vô ích.
Hiện tại, ông ta chỉ phái người bắt hắn về.
Tiếp theo không biết sẽ đối mặt với cái gì nữa.
Haiz...
Lại đi sai một bước rồi.
Dựa theo kế hoạch của hắn, hắn sẽ không cãi nhau với Hạ Dận, thế nhưng không biết vì sao khi nghe Hạ Dận bảo anh ta thuyết phục người điên này, để cô ta thu lại lực lượng của mình, đột nhiên anh ta rất tức giận.
Sự lợi dụng này còn tức hơn việc Hạ Dận lợi dụng anh ta.
Tâm tình này tới nhanh đi cũng nhanh, Hạ Phù cũng không hiểu.
Chờ đến khi anh ta phản ứng kịp, thì anh ta đã gây chuyện với Hạ Dận, điểm tích lũy cũng trừ rất nhiều.
“Chỉ là thu lại năng lượng của tôi, vì sao cậu không nghe lời ông ta?”
Minh Thù tùy ý tiếp tục.
Louis không biết làm cái gì với Mễ Lạp, cô không có cảm giác năng lượng trong cơ thể Mễ Lạp là của cô.
Thế nhưng, điều này có thể giải thích vì sao Mễ Lạp vô duyên vô cớ muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Nghi ngờ thăm dò năng lượng không thuộc về mình, mà chủ nhân năng lượng ngay trước mặt, không giết làm sao có thể yên lòng?
Đương nhiên, cũng có thể là Louis ở sau bày mưu tính kế.
“Ông ta muốn bắt cậu dò đường trước.”
Hạ Phù dừng lại bên cạnh Minh Thù, đột nhiên cúi người, ánh mắt đen nhánh tràn đầy chăm chú:
“Cậu nghĩ tôi sẽ cho phép sao?”
Minh Thù xoay đầu: “Dù là như vậy, nhưng tôi có cơ hội thu lại năng lượng của mình, có gì không tốt?”
Hạ Phù vươn tay đặt lên mặt Minh Thù: “Cậu nghĩ rằng Louis và Hạ Dận sẽ để cậu thu lại à?”
Không đợi Minh Thù ra tay thì đột nhiên anh ta cúi đầu, ngậm lấy môi Minh Thù, nhẹ nhàng hôn một chút, thấp giọng nói:
“Sẽ không, bọn họ sẽ khiến em chết.”