Quyển Mao rên một tiếng, lại nhắm về phía Kỷ Niên: “Kỷ thiếu gia, Tuyết Lê không phải là con gái riêng của Kỷ gia các người chứ!”
Kỷ Niên: “Con cái của Kỷ gia tuy là nhiều, nhưng chưa từng có con gái riêng.”
Quyển Mao: “Vậy thì lạ thật, cô gái kia giống hệt Kỷ gia các người.”
Kỷ Niên liếc nhìn Quyển Mao: “Sao anh biết vô cùng giống?”
Quyển Mao lắc lắc mái tóc màu xanh: “Tôi từng tháo ra, không tháo ra sao có thể nghiên cứu được. Tuy là rất không muốn thừa nhận, nhưng kỹ thuật nhà các người quả thật rất đặc biệt, cho dù tháo ra, cũng không nhìn ra được mấy manh mối.”
Kỷ Niên: “…”
Người khác có được siêu cơ giáp hận không thể nâng niu, anh lại tháo ra?
Lại còn là sản phẩm của Kỷ gia!
Có biết sản phẩm của Kỷ gia đều là không tái bản không, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.
Quyển Mao còn muốn nói gì đó làm oai một chút thì đã bị Tiểu Trục kéo đi.
Kỷ Niên tiến đến trước mặt Minh Thù, rẻ tiền nói: “Vực chủ, cô suy nghĩ một chút đi, siêu cơ giáp của Kỷ gia không dễ đối phó, cô đã có siêu cơ giáp, tôi trực tiếp cải tiến cho cô một chút là được.”
“Không cần.” Minh Thù sờ đầu hắn: “Ngoan ngoãn chờ đi.”
Kỷ Niên hất tay cô ra, cái đầu quý giá của lão tử là để cô tùy tiện sờ sao?
Minh Thù quét ánh mắt tới, Kỷ Niên cười hì hì, cầm tay Minh Thù đặt lại trên đầu mình.
Chỉ có vợ sờ thôi.
Minh Thù xoa nhẹ hai bên, ngón tay di chuyển xuống tai hắn: “Kỷ Cảnh là chú út của cậu, cậu không giúp ông ta?”
Kỷ Niên nheo mắt, cười một cách không đứng đắn: “Đương nhiên là giúp vợ.”
Minh Thù nhéo lỗ tai hắn một cái: “Ai là vợ của cậu.”
Mềm mềm, cảm giác ở tay rất thích.
“Tôi đã hôn ai thì chính là người đó.”
“Ai biết được cậu đã từng hôn ai? Chẳng lẽ cậu từng hôn thú tinh hệ, thú tinh hệ chính là vợ cậu? Khẩu vị nặng thế…”
Minh Thù thuận tiện thu tay về, lại bị Kỷ Niên nắm lấy cổ tay, kéo cô vào trước ngực.
Đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Minh Thù không nhắm mắt, Kỷ Niên cũng không.
Đáy mắt Kỷ Niên tựa như có đốm lửa rực rỡ nóng hổi, cứ như muốn đốt cháy cô.
Kỷ Niên cầm tay cô, đặt trên ngực: “Cảm nhận được không? Mỗi lần cô tới gần tôi, ở đây sẽ sinh nhiệt nóng lên.”
Dưới tay là cảm giác nhịp tim đang đập.
“Thình thịch…”
Nhanh hơn nhiều so với người bình thường.
Kỷ Niên lại hôn thêm một lần, không để cho Minh Thù bất kỳ đường lui nào, tiến quân thần tốc.
Cô tới gần tôi, nhiệt độ sẽ nóng lên.
Cô rời khỏi tôi, rất trống trải lạnh lẽo.
Cho nên, xin đừng rời bỏ tôi.
“E hèm…”
Sắc mặt Kỷ Niên hơi đổi, dựng tay Minh Thù trên người mình, cơ thể khẽ dựa về phía sau, nhìn qua giống như Minh Thù cưỡng hôn hắn vậy.
Minh Thù buồn cười nhìn hắn.
Kỷ Niên còn nháy mắt mấy cái với Minh Thù, lúc này mới rời khỏi đôi môi mềm mại của cô.
Minh Thù quay đầu nhìn thoáng qua, là Lạp Tháp Nam.
“Vực chủ, tuy là rất xin lỗi vì quấy rầy cô, nhưng đối phương đã khởi xướng tấn công mãnh liệt, cần cô đến một chút.” Không thấy bất kỳ xấu hổ nào ở Lạp Tháp Nam.
Kỷ Niên nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt khẽ nheo lại, lần sau…
Nhất định phải đóng cửa!
…
Đối phương đổi phương pháp chiến đấu, trước đó vì không tìm được quy luật của bọn họ ở bên này, đối phương cũng chỉ có thể đánh bừa.
Nhưng rõ ràng bây giờ có chiến thuật, đội ngũ không còn hoảng loạn nữa rõ ràng là có người chỉ huy.
Chiến hạm của bọn họ đã rơi vào nguy hiểm, một khi đối phương nắm được tiết tấu của bọn họ, có thể sẽ nguy hiểm hơn.
“Kỷ Cảnh này, có chút bản lĩnh.” Minh Thù nhìn chiến cuộc: “Vừa lên đã phủ đầu.”
“Kỷ Cảnh không chỉ dựa vào siêu cơ giáp để bước tới địa vị hiện giờ, chỉ là nghĩ không ra trước kia ông ta vẫn phụ trách tinh vực Arlos bên kia, sao đột nhiên lại chạy đến đây.” Quyển Mao chống cằm suy nghĩ sâu xa.
“Trước tiên đánh xong trận này rồi thảo luận tiếp.”
“Đánh thế nào?” Quyển Mao hỏi: “Tôi không am hiểu chiến thuật.”
“Sơn Âm anh lên đi.” Minh Thù cũng chẳng trông cậy gì vào mấy kẻ điên này, gọi tên Sơn Âm.
“Vâng.”
Sơn Âm tiếp quản quyền hạn của Quyển Mao, bắt đầu triển khai kế hoạch.
“Có vũ khí nào có uy lực đặc biệt lớn không?” Minh Thù quay đầu hỏi Quyển Mao.
“Có thì có, nhưng pháp luật của tinh hệ không cho phép sử dụng.” Người trả lời là Lạp Tháp Nam.
Minh Thù nheo mắt cười khẽ: “Vậy thay đổi pháp luật tinh hệ đi.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, cứ như thay đổi pháp luật tinh hệ đơn giản như ăn đồ ăn vậy.
Lạp Tháp Nam vuốt hai cánh tay con mèo giả: “Hàng đều ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, cần thời gian vận chuyển đến đây.”
Khó có được lúc Quyển Mao và Tiểu Trục không lên tiếng.
Hiển nhiên đối với bọn họ mà nói, thứ mà pháp luật tinh hệ cấm cũng không dễ dao động như vậy.
Minh Thù nhìn về phía Lạp Tháp Nam, không hổ là vị trí số một trong danh sách hung tàn, có tiền đồ!
“Nếu trận này thua, chúng ta đều phải…” Bị treo ngược lên bêu rếu sau đó bị giam cầm, cả đời không ra được.
“Thua? Sao có thể thua.” Minh Thù mỉm cười: “Tôi vẫn muốn ăn đặc sản của cả tinh hệ, tuyệt đối không thua được.”
Vì đồ ăn vặt, trẫm tuyệt đối không thua!
Quyển Mao: “…” Sao hắn cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Lạp Tháp Nam cho người vận chuyển hàng từ thành phố Khoa Học Kỹ Thuật tới đây.
Thời điểm vũ trụ đại chiến lần thứ sáu, có một tinh vực sử dụng một loại vũ khí năng lượng, nhưng kết quả là toàn bộ tinh vực đều biến mất.
Mà lúc đó, hầu như tất cả tinh vực đều bị ảnh hưởng.
Từ đó về sau, trong pháp luật tinh hệ nghiêm cấm bất kỳ ai khai thác sử dụng nguồn năng lượng này.
Lạp Tháp Nam nghiên cứu loại năng lượng này nhiều năm, kết quả thành công.
Hắn tìm được cách sử dụng ổn định nguồn năng lượng này, có thể gọi là phương pháp sử dụng.
“Thực sự lợi hại như anh nói?” Minh Thù chắc chắn với Lạp Tháp Nam.
“Năng lượng đã được tôi giản lược, phá một tinh vực chắc chắn là không thể, nhưng một tinh hạm thì không thành vấn đề. Nếu cần, tôi có thể kết hợp lại một lần nữa, phá một tinh cầu cũng không thành vấn đề.” Lạp Tháp Nam giữ nguyên vẻ bình tĩnh vuốt hai tay con mèo giả.
“Chúng ta đi vòng qua phía sau bọn chúng.” Minh Thù nói: “Có thể làm được không?”
“Đi vòng qua phía sau để làm gì?”
“Phá tinh hạm của chúng.” Minh Thù nói như đương nhiên: “Hay là đi ăn cái gì sao? Ừm... Có thể ăn xong rồi phá.”
Mọi người: “…”
Không phải, bọn họ không hung tàn chút nào.
Hung tàn thực sự là người này.
Tuy bọn họ nghiên cứu thứ hung tàn, nhưng cơ bản bọn họ không sử dụng.
Nếu Minh Thù không phải vực chủ, Lạp Tháp Nam cũng sẽ không lấy hàng ra.
Chiến hạm có công năng tàng hình, có thể chuồn êm đến phía sau.
Cho dù bây giờ đại bộ phận phi thuyền chiến hạm đều có chức năng này, nhưng chiến hạm bắt buộc phải trang bị điểm sáng không thể tàng hình, chỉ cần tới gần khu ống kính của đối phương quét qua thì vẫn bị phát hiện như cũ.
Quyển Mao có thể làm cho đối phương hoàn toàn không phát hiện được, thực hiện tàng hình thật sự.
Chạy tới phía sau chiến hạm của tinh vực Hoa Hạ rất dễ dàng, nhưng bọn họ vừa mới tới gần tinh hạm vẫn sẽ bị phát hiện.
Ánh sáng trên chiến hạm đã tập trung vào tinh hạm của bọn họ, khiến bọn họ không có chỗ ẩn náu.
“Không phải anh nói sẽ không bị phát hiện ư?” Minh Thù nhìn về phía Quyển Mao.
Quyển Mao cũng là một vẻ mặt táo bón: “Đối phương có cao thủ.”
Màn hình trước mặt đột nhiên lóe lên một cái, tiếp theo hình ảnh chuyển biến.
Một gương mặt xa lạ đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn, mặt nở nụ cười.
“Này.”
Nụ cười quen thuộc, tên thần kinh.
Cái người vẫn luôn nói trẫm là nhân viên tiếp thị của nhân vật ảo.