Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 699: Chương 699: Lão sư không chịu lấy chồng (18)




Vụ án xảy ra tại hồ nhân tạo của trường học, do công nhân làm vệ sinh hồ phát hiện nên báo cảnh sát.

Lúc Minh Thù đến thì hiện trường vụ đã được cảnh sát phong tỏa, có người đang tìm bằng chứng trong hồ, thi thể cũng đã được vớt lên đang được pháp y kiểm tra.

“Tại sao lại chết người... “

“Do cô ta tự sát hay ai giết?”

“Lại chết người, học kỳ trước cũng đã có một người chết, thật là đáng sợ.”

Thỉnh thoảng nghe đám học sinh bàn tán xôn xao, mới vừa rồi còn Doãn Tiểu Tiểu còn ầm ĩ nhưng lúc này lại im lặng, vô cùng nghiêm túc đứng sát Minh Thù.

Xem không bao lâu thì cảnh sát nhờ giáo viên sơ tán học sinh, đám học sinh dễ xử lý hơn những bà tám ngoài xã hội, nên giáo viên vừa ra mặt bọn họ đều nghe theo.

Minh Thù rời khỏi theo dòng người, vô tình thấy ông chủ đứng ở cách đó không xa, trong lòng ôm con mèo Ragdoll, bộ dạng lôi thôi lếch thếch chán chường khác biệt hoàng toàn với vẻ dễ thương của con mèo.

Minh Thù thoát khỏi đoàn người, đi tới bên cạnh ông chủ: “Lần này ông biết hung thủ rồi?”

Ông chủ ôm con mèo, trợn mắt một cái: “Tôi không phải thần tiên, làm sao biết được.”

Minh Thù líu lưỡi: “Tôi tưởng rằng không có gì là ông chủ không biết!”

Mắt ông chủ lại trợn trắng: “Vậy cô đề cao tôi quá rồi, tôi nên cám ơn cô không?”

Minh Thù liếc con mèo trong ngực ông chủ: “Ông cảm thấy người này tự sát hay do người khác giết?”

Ông chủ nói: “Cũng đều có khả năng, làm sao biết trước được.”

“Ông đoán xem.”

Ông chủ quay đầu nhìn Minh Thù, hắn có chút hoài nghi: “Tại sao ta phải đoán, ta lại không phải cảnh sát, còn có người chuyên môn phá án, cô rãnh rỗi quá à?”

Minh Thù nhếch môi: “Tôi đoán cô ta chết vào tối ba ngày trước, tối đó tôi cũng thấy ông chủ đó. Ông nói xem, ông có phải là đối tượng tình nghi nhất không?”

“Cô nghi ngờ tôi?” Cuối cùng ông chủ cũng phản ứng kịp, thở không ra hơi nói: “Nhóc con đừng nói lung tung.”

Dừng một chút, hắn lại “hừ” lạnh: “Tối hôm cô ta chết cả cô và thầy Bắc Đường lớp cô cũng ở đó, nếu vậy hai người cũng là đối tượng tình nghi.”

Minh Thù bất cần nhún vai: “Tôi không giết người, không sợ điều tra.”

“Nói như tôi sợ vậy.” Ông chủ lại “hừ” lạnh.

Minh Thù mỉm cười thâm trầm, thản nhiên rời khỏi.

Ông chủ không cam lòng, bình thường quá tốt đối với cô.

Không cho kẹo cô ta ăn nữa.

-

Thời gian chết đúng là ba ngày trước khoảng cỡ mười một giờ tới một giờ sáng.

Vừa đúng lúc Minh Thù gặp ông chủ trên trường.

Cảnh sát sơ bộ kết án là do chết chìm.

Cũng có nghĩa là... Khả năng tự sát cao hơn.

Cảnh sát tìm bạn trai của Cao Đồng, nam sinh kia không dám giấu giếm gì, nói chuyện mình hẹn Cao Đồng ra nhưng cuối cùng ngươi nam sinh đó không gặp Cao Đồng, chỉ nhận được tin nhắn của cô ta.

Mấy ngày nay hắn luôn tìm Cao Đồng, nhưng hắn nghĩ cô không muốn gặp hắn nên đã trốn hắn.

Nhưng không ngờ rằng Cao Đồng đã chết.

Cảnh sát hỏi có ai có thể làm chứng cho hắn, hắn bị cánh sát dọa sợ nên run rẩy kể chuyện Minh Thù và Bắc Đường ra.

Minh Thù bị mời đi lấy khẩu cung.

“Tên?”

“Nam Chi.”

“Tuổi?”

“Mười sáu tuổi rưỡi.”

“...”

Cảnh sát hỏi một loạt vấn đề mới vào vấn đề chính.

“Ngày 12 tháng 11, cô rời khỏi trường lúc nào?”

“Có nước không?” Minh Thù hỏi cảnh sát viên: “Nước ngọt càng tốt.”

Cảnh sát viên: “... “

Mặc dù hiện tại người này có chút hiềm nghi, nhưng chưa xác định là hiềm nghi, chỉ đang phối hợp điều tra, cảnh sát viên sai người rót cho Minh Thù ly nước, nước ngọt thì thôi khỏi đi.

Minh Thù uống xong, chậm rãi nói: “Không nhớ rõ, nhưng anh có thể hỏi thầy tôi, có thể anh ta sẽ nhớ.”

Cảnh sát viên hỏi: “Tại sao không nhớ rõ?”

Minh Thù nhún vai trông đặc biệt vô tội: “Anh cảnh sát, buổi tối tôi rất buồn ngủ, ai rảnh đâu xem thời gian?”

Cảnh sát viên nghẹn họng, lại hỏi: “Tại sao trễ như vậy mà cô và thầy cô còn ở trường học, trường học các cô không có tự học buổi tối, sáu giờ chiều đã tan học, sau bảy giờ thì ngoài học sinh nội trú ra thì các học sinh khác đều bắt buộc phải rời khỏi trường, trong lý lịch ghi cô không phải là học sinh nội trú.”

Minh Thù cười mỉa mai nói: “Tôi nói anh ta có mưu đồ quấy rối tôi, các anh có bắt anh ta không?”

Bắc Đường phòng bên cạnh cảm thấy lạnh run, tại sao hắn cảm giác có người muốn mưu hại hắn?

Cảnh sát viên bên Minh Thù nghiêm túc nói: “Bạn học này, xin hãy nói chuyện rõ ràng, chuyện này không thể nói lung tung.”

“Anh ta có mưu đồ quấy rối tôi, nếu không ban đêm bắt tôi ở trường làm bài tập gì?”

Chân mày cảnh sát viên nhíu lại, một lúc lâu mới nói: “Dịch Hải nói tối hôm đó hai người trói hắn phải không?”

“Tôi hơi đói.”

“Hãy trả lời vấn đề.”

“Ăn no mới có thể trả lời.” Minh Thù dựa vào ghế, bình tĩnh ung dung mỉm cười: “Ăn chưa no không muốn trả lời.”

“...”

Toàn bộ quá trình Minh Thù luôn mỉm cười, dù cảnh sát viên hỏi gì cô cũng mỉm cười không hề lo lắng.

Không sai, chính là mỉm cười không chút lo lắng.

Nụ cười kia như khắc vào tấm trí hắn, vừa nhìn thì tỏa nắng như mặt trời nhưng nhìn lâu lại vô cùng đáng sợ.

Tố chất tâm lý khiến mọi người trong cục cảnh sát đều nể phục, vị cảnh sát thâm niên bên ngoài đang phân tích.

“Cô gái này hoặc là biến thái, hoặc là chuyện này không liên quan đến cô ta.”

Minh Thù không được ăn không chịu mở miệng, cảnh sát viên hết cách nên chỉ có thể sai người mua đồ ăn về.

Nhận được đồ ăn vặt thì Minh Thù nói chuyện đàng hoàng: “Tôi trói hắn vì cảm thấy hắn rất khả nghi, buổi tối còn lập lò trong trường nên muốn hỏi chút chuyện.”

“Cô muốn hỏi hắn chuyện gì? Tại sao cảm thấy hắn khả nghi?”

“Tôi cảm thấy trong Thanh Vân có giấu một bí mật.”

Cảnh sát viên ngơ ngác: “Cái gì?”

Đây là lý do cô trói người? Bởi vì cô cảm thấy có bí mật nên cô trói người?

Ai dạy cô giờ pháp luật này?

Một lát sau cảnh sát viên mới nói lại được giọng bình thường: “Cô cảm thấy Thanh Vân có bí mật gì?”

“Nếu tôi biết tôi còn trói người để hỏi sao? Anh cảnh sát, hay là anh giúp tôi điều tra?”

“...”

Người đâu!

Lôi con thỏ nhỏ chết bầm này ra ngoài!

Tới để chọc phá bọn họ sao! Bọn họ phá án chưa đủ bận sao!

“Bạn học Nam Chi, tôi trịnh trọng nói cho cô nghe, cản trở phá án sẽ bị xử phạt.”

“Nói đạo lý chút đi, anh hỏi tôi cái gì thì tôi nói cái đó, các anh không tin còn nói tôi cản trở, hiện tại cục cảnh sát các anh có thể đổi trắng thay đen, thị phi bất phân sao?”

“...”

Không nói nổi nữa.

Cảnh sát viên đứng dậy rời đi, hắn chậm rãi đi ra ngoài. Rất nhanh sau thì có người khác bước vào, nhưng kết cục cũng không khác gì, trò chuyện không được bao lâu thì không thể nói nữa, những vấn đề cần hỏi cũng hỏi được kha khá nhưng không có ích gì, hoàn toàn không có biện pháp chứng minh cô là đối tượng tình nghi. Thậm chí cô ta còn không nhận ra Cao Đồng, còn chưa tiếp xúc qua.

Tuy Minh Thù trói người nhưng chưa quá hai mươi bốn giờ, hơn nữa cũng không làm gì với người bị trói, không có biện pháp tạm giam lập án, hỏi xong thì bọn họ chỉ có thể buồn bực mà thả người.

Bắc Đường đã xong lâu rồi, đang đứng bên ngoài đợi cô.

Bắc Đường nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”

“Không phải tôi giết người, bọn họ có thể áp đặt tội danh cho tôi sao?”

Cảnh sát viên tiễn cô ra: “...” Tôi còn ở đây mà! Tôi còn ở đây mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.