Cục cảnh sát bận việc nửa ngày, cuối cùng cũng đành phải kết luận là Cao Đồng tự sát.
Mà trong thời điểm này Cao Đồng đang bối rối vì chuyện cùng Dịch Hải yêu sớm bị phát hiện, cộng thêm áp lực học tập, khuynh hướng tự sát rất lớn.
Nhưng Dịch Hải không tin, người nhà Cao Đồng cũng không tin.
Cần phải để cho cục cảnh sát điều tra.
Thế nhưng điều tra mãi cũng không tìm được đối tượng tình nghi nào.
Dịch Hải bị Minh Thù trói lại vào ban đêm, ba người có hiềm nghi nhiều nhất, ngược lại được đối phương làm chứng.
Hơn nữa Minh Thù và Bắc Đường cũng không thể nào tới giết người mà không một học sinh nào nhận ra hết.
Quan trọng nhất là, kết quả của nhân viên pháp y sau khi xét nghiệm tử thi chính là chết đuối, trên người không có bất kỳ vết tích nào, như là chính cô bé tự nhảy xuống vậy.
Cha mẹ Cao Đồng hết ở cửa trường học làm ầm lên lại đến cục cảnh sát náo loạn, cảnh sát thật vất vả mới khuyên nhủ họ rời đi được.
Chuyện đã qua vài ngày, tin đồn ở trường học đã lắng xuống, hồ nhân tạo một lần nữa được mở ra.
Nhưng bây giờ học sinh tới hồ nhân tạo không nhiều lắm.
Minh Thù đứng ở lan can bên hồ nhân tạo nhìn mặt hồ tĩnh lặng.
“Chào cô.”
Minh Thù liếc mắt nhìn, một người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng cách cô mấy bước chân, trên tai cài điếu thuốc, đầu đinh, lông mày sắc bén. Một tay vịn lan can, ánh mắt nhìn lên trên người cô mang theo vài phần tìm hiểu dò xét.
Minh Thù quay lại, đối mặt với người mặc áo khoác: “Chú cảnh sát có việc gì sao?”
Người mặc áo khoác đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn lại từ trên xuống dưới bản thân mình, không phát hiện ra mình để vật gì khiến bị phát hiện thân phận, không khỏi thấy kỳ lạ hỏi: “Làm sao cô biết tôi là cảnh sát?”
“Bây giờ biết rồi.” Minh Thù mỉm cười.
Người mặc áo khoác: “…”
“Người ở cục cảnh sát nói cô khó đối phó, bây giờ tôi đã được thấy rồi.” Người mặc áo khoác dừng một chút: “Làm sao cô nhìn ra được?”
“Tôi đoán.” Thanh Vân cũng không phải là nơi ai muốn vào là có thể vào, một người đàn ông xa lạ tới hiện trường vụ án, ngoại trừ cảnh sát cũng chỉ có người nhà.
Thế nhưng lúc người nhà Cao Đồng ở cửa trường học làm loạn, cô hầu như đã có ấn tượng hết với mọi người.
Cho nên chỉ còn lại một kết quả.
“Vì sao cô còn tới hiện trường vụ án?” Người mặc áo khoác hỏi.
“Hiện trường vụ án đâu có đánh dấu “ai không phận sự miễn vào”, tôi là học sinh của Thanh Vân, vì sao không thể tới đây?”
Người mặc áo khoác nghẹn lời: “Đối với cái chết của Cao Đồng, cô cảm thấy thế nào?”
“Trong mắt mọi người tôi là đối tượng tình nghi, chú hỏi việc này có thích hợp không?”
Người mặc áo khoác cười: “Với gia cảnh của Bắc Đường tiên sinh muốn giết người, không cần phải dùng thủ đoạn vụng trộm như thế.”
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn.
Cục cảnh sát đến gia cảnh của Bắc Đường cũng điều tra được rồi? Hay là Bắc Đường tự mình để lộ ra?
“Cho nên chú hoài nghi Cao Đồng không phải tự sát?” Minh Thù thu ánh mắt lại.
“Ừ.” Người mặc áo khoác gật đầu, như là lẩm bẩm: “Căn cứ vào khẩu cung của Dịch Hải, lúc đó bọn họ đã hẹn cùng nhau bỏ nhà ra đi, Cao Đồng sao có thể tự sát được?”
Căn cứ vào miêu tả của bạn học, Cao Đồng là một nữ sinh sáng sủa, hơn nữa thành tích đứng đầu, coi như bị phát hiện yêu sớm, lấy tính cách của cô ta cũng không đi tự sát.
“Nam Chi, cô chờ một chút.” Người mặc áo khoác giật mình, nữ sinh mới vừa rồi còn đứng ở bên cạnh đã đi ra một đoạn, hắn vội vàng đuổi theo.
Thực sự không có chút lễ phép nào cả!
“Chú cảnh sát, tôi không biết chuyện gì cả, cũng sẽ không giúp chú phá án đâu.” Trẫm rất bận rộn.
Người mặc áo khoác trước khi tới đây đã biết lúc lấy khẩu cung người này đã làm những gì, nói nhiều tới mức cảnh sát cũng á khẩu không trả lời được, chứng minh cô gái này không hề đơn giản.
“Tôi nghe nói cô cảm thấy trường Thanh Vân có che dấu việc gì đó.”
Người mặc áo khoác thấy Minh Thù bước chân chậm lại, lúc này mới nói: “Sao cô lại cảm thấy như vậy? Có người đã nói với cô cái gì, hay là cô phát hiện ra cái gì?”
Minh Thù nheo mắt: “Chú có thể nói cho cháu cái gì?”
Người mặc áo khoác nói: “Vậy phải xem Nam Chi tiểu thư đối với vụ án cái chết của Cao Đồng có ý kiến gì.”
-
Siêu thị Ma Tiên.
Minh Thù ghé vào trên quầy nhìn ông chủ đang chơi với con mèo, bên cạnh để không ít đồ ăn vặt.
“Cô nhìn ta cả tiếng đồng hồ rồi, muốn làm gì!” Ông chủ chơi với con mèo hét lên.
Minh Thù đột nhiên vỗ xuống quầy: “Thiên vương cái địa hổ (1).”
Siêu thị yên tĩnh lạ thường.
“Meo“. Con mèo phá vỡ yên tĩnh.
Ông chủ như là bị tiếng kêu của Minh Thù làm ngây ngẩn cả người, tiếng mèo kêu vang lên, hắn mới lấy lại tinh thần, liếc nhìn: “Bảo tháp trấn hà yêu? Cô mỗi ngày không cố gắng đi học, đến chỗ này của ta la hét điên khùng cái gì?”
“Thiên vương cái địa hổ.” Minh Thù lặp lại một lần.
“Cha ngươi không online.”
“Thiên vương cái địa hổ.”
“Mẹ ngươi hạ phàm tới?” Ông chủ nổi giận: “Cô xong chưa!”
Minh Thù nhún vai: “Hỏi một lần cuối cùng, thiên vương cái địa hổ, ông chủ nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Ông chủ chống lại nụ cười của Minh Thù, hắn dùng tay vuốt ve con mèo, một lát sau nói: “Mê đồ bất tri phản (2).”
Minh Thù chắp tay: “Thất kính thất kính.”
Ông chủ thả con mèo xuống, chống tay lên quầy hàng, đối diện với Minh Thù: “Tên khốn nào nói cho cô biết?”
“Ông đoán xem.”
Một giờ trước, người mặc áo khoác và Minh Thù trao đổi thông tin, ông chủ chính là manh mối người mặc áo khoác cho cô, còn đưa cô một câu ám hiệu.
Ông chủ gục đầu xuống, hí hửng lục tìm trên quầy, tìm được điện thoại vừa mới mở ra liền thấy tin nhắn mới.
“Khỉ thật!”
Ông chủ mắng một tiếng.
Hắn cầm điện thoại lên gọi, không nói chuyện bình thường mà hét lên: “Cô ta chỉ là một con nhóc, anh nói cho nó biết làm gì, anh thấy người chết còn chưa đủ nhiều sao?”
Đối phương không biết nói gì đó, ông chủ tâm tình dần dần bình phục lại, nhưng mà ngay sau đó ông chủ ném điện thoại lên trên bàn.
Hắn chỉ ra cửa lớn của siêu thị Ma Tiên, nổi giận đùng đùng nói: “Ra đóng cửa.”
“Tôi?” Minh Thù chỉ chỉ vào mình.
“Cầu người không bằng cầu mình.” Ông chủ từ bỏ việc bảo Minh Thù đi đóng cửa, tự mình đi ra ngoài đóng cửa lại.
Siêu thị vừa đóng cửa, toàn bộ không gian cũng được cách ly.
Ông chủ phiền não tìm điếu thuốc, châm lửa đưa lên miệng, Minh Thù ôm đồ ăn vặt ngoan ngoãn ngồi chờ nghe chuyện cũ.
“Cô rất thông minh nhưng việc này không liên quan tới cô, bây giờ cô còn có thể rời đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.”
“Đến cũng đến rồi.”
Ông chủ: “…” Đúng là đến cũng đến rồi!
“Cô xác định chứ?” Ông chủ hỏi lại lần nữa: “Điều này cũng có thể sẽ làm cô bỏ mạng.”
Minh Thù lo lắng nói: “Con người ai cũng chỉ chết một lần, có cái chết nặng tựa thái sơn, nhưng cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng… Tôi chỉ muốn chết một lần.”
“…” Cô muốn chết một lần, vậy thì liên quan gì tới câu nói kia cơ chứ!
Điều thuốc ông chủ hút đã gần hết, trong không khí tràn ngập khói thuốc, có chút mờ ảo.
Con mèo nằm rạp trên mặt đất, kêu “meo meo“.
Ông chủ ôm con mèo lên, vuốt ve hai móng vuốt, dường như đang cân nhắc xem bắt đầu nói từ đâu.
“Sáu năm trước…” Hắn từ từ mở miệng.
***
(1) Thiên vương cái địa hổ: Ám hiệu giữa ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi “Thiên vương cái địa hổ”, Dương Tử Vinh đáp “Bảo tháp trấn hà yêu“. Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.
(2) Mê đồ bất tri phản: Lạc đường không biết quay lại.