Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 701: Chương 701: Lão sư không chịu lấy chồng (20)




Sáu năm trước, cảnh sát nhận được tố cáo, bắt được một tên nghiện cho rằng chỉ là kẻ nghiện thông thường. Không ngờ lúc điều tra, lại điều tra ra một băng đảng.

Băng đảng này này chế tạo ma túy.

Cảnh sát rất nhanh nắm giữ được một ít chứng cứ, nhưng khi bọn họ hành động, đối phương đã sớm rời đi bỏ lại căn nhà trống, bọn họ bố trí vây bắt lâu như vậy, vậy mà ngay cả một tên tay chân của chúng cũng không bắt được.

Sau đó một thời gian, nhóm người biến mất không để lại dấu vết, dường như chưa bao giờ tồn tại, mãi đến mấy tháng sau đó, một vụ án mạng lần nữa liên lụy đến nhóm người này.

Bọn họ lần này lại bắt được một người, nhưng người này chỉ là thành viên vòng ngoài, chỉ biết là ông chủ địa vị rất lớn, ra tay xa xỉ, bên trong tổ chức đẳng cấp nghiêm ngặt.

Vụ án này trở thành trọng án trong cục.

Cảnh sát điều tra nhiều mặt, cuối cùng lần nữa tìm được dấu vết đối phương để lại, lần hành động đó, ba cảnh sát đã hy sinh.

Về sau, vài lần đụng độ, đối phương đều là chiếm được ưu thế.

Vì để diệt trừ nhóm người này, cảnh sát quyết định phái người nằm vùng, âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội.

Thế nhưng người nằm vùng đi vào không bao lâu thì mất liên lạc, không biết sống chết.

Cảnh sát không thể tiếp tục phái người đi vào, nhưng vì không cho khối u ác tính này tiếp tục gây tai họa cho dân chúng, có người tình nguyện xin đi nằm vùng.

Người đi lần này truyền về được một ít tin tức hữu dụng, nhưng rất nhanh bị đối phương phát hiện, vì cho hả giận cảnh sát nằm vùng bị chặt làm tám khúc, rồi bị vứt ở trong một thùng rác đối diện cục cảnh sát.

Hành vi khiêu khích như vậy khiến cho phía cấp trên tức giận, ra lệnh cưỡng chế bọn họ phải phá án bằng được, truy nã tội phạm.

Ba năm trước đây, bọn họ nắm giữ được một nhân vật quan trọng ở bên trong, chỉ một chút nữa thôi thì cả người lẫn tang chứng đều có thể lấy được, nhưng đúng vào lúc này, con gái của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó bị bắt cóc.

Cục cảnh sát loạn hết cả lên, cuối cùng lại để cho đối phương chạy thoát.

Sau đó tổ chức này cũng ẩn nấp càng sâu, điều tra lại càng khó, mãi không có gì tiến triển.

“Vậy ông làm gì ở Thanh Vân?” Minh Thù đưa ra nghi vấn: “Cũng không thể toàn bộ Thanh Vân đều là tập đoàn tội phạm chứ?”

Ông chủ nắn điếu thuốc, xoay người lấy ra một túi văn kiện từ ngăn tủ thấp nhất phía sau, Minh Thù nhìn trong túi văn kiện có cả súng, còn có một ít giấy tờ.

Ông chủ bỏ những vật khác trở lại túi, lấy ra một xấp ảnh chụp.

Ảnh chụp rất loạn, có quần chúng vây xem hiện trường phát hiện án, người đến người đi trên đường, có buổi chiếu phim xa hoa trụy lạc.

Minh Thù xem từng tấm từng tấm một, lần thứ nhất không phát hiện gì đặc biệt, xem đến lần thứ hai, cô chọn ra bên trong mấy tấm ảnh.

Ông chủ nhìn cô với con mắt kinh ngạc.

Minh Thù chỉ vào người trong hình: “Người mấy lần xuất hiện ở trong ảnh này, hắn là người của Thanh Vân?”

Ông chủ trả lời lại bằng một câu hỏi: “Cô có biết chúng tôi mất bao lâu để phát phát hiện ra điều này không?”

“Một tháng? Nửa năm?”

Ông chủ âm trầm: “Hai năm.”

Minh Thù: “...”

“Những hình ảnh này là vật chứng rất tốt, bây giờ mà nói chính là tìm điểm tương đồng mà thôi, có gì khó đâu.” Minh Thù nói: “Các người mất nhiều thời gian là vì chuyện xảy ra ở thời gian khác nhau, khoảng cách thời gian làm cho trí nhớ của các người suy yếu mờ nhạt, không phát hiện được cũng bình thường.”

Ông chủ: “...” Có gì khó đâu?

Chỉ là mấy tấm ảnh như vậy đưa cho người được huấn luyện đặc biệt của cục cảnh sát gửi đến, cũng không nhất định có thể ở trong thời gian ngắn như vậy nhìn ra.

Người so với người quả thực là làm người khác tức chết!

Ông chủ buồn bực lại lấy từ trong văn kiện ra một phần tài liệu.

“Mạc Nguyên, nam, ba mươi hai tuổi, chưa lập gia đình, là giáo sư được Thanh Vân đặc biệt mời tới, tốt nghiệp từ một trường đại học nổi danh ở nước ngoài, nhân duyên không tệ, đối xử với mọi người lễ phép. Sinh hoạt có quy luật, ngoại trừ lên lớp, mỗi tuần vào ngày lẻ đi tập thể hình, những ngày chẵn đến thư viện đọc sách...”

Những điều ông chủ nói đều đã ghi trong tài liệu, chính là hồ sơ giáo sư bình thường và một ít sở thích.

“Không có?”

“Không có.” Ông chủ lại bổ sung một câu: “Hắn có một người bạn gái quen biết từ rất lâu, hai người là cùng học một trường, bên phía nhà cô gái không hài lòng lắm về Mạc Nguyên, nên hai người không kết hôn nhưng vẫn ở chung với nhau.”

“Tiền lương của giáo sư ở trường học Thanh Vân không thấp, vì sao không hài lòng?”

Ông chủ nói: “Chê nghèo yêu giàu thôi, nhà cô gái gia cảnh không tệ, tiền lương của thầy giáo ở Thanh Vân không thấp nhưng so ra còn kém những kẻ có quyền có thế lắm tiền, bên phía nhà cô gái vẫn muốn để cho cô gái được gả vào nhà giàu có.”

Minh Thù bỏ tài liệu xuống: “Ông theo dõi bao lâu rồi?”

“Hơn hai năm.” Ông chủ nói: “Hai năm qua, nhóm người này vẫn rất an phận, hầu như không có hoạt động gì. Mạc Nguyên cũng rất bình thường, những người tiếp xúc hoặc là giáo viên ở trường học, hoặc là là bạn bè của hắn, gia cảnh đều rất sạch sẽ.”

“Trói người mang đi tra hỏi không được sao.” Việc này nên tính là bí mật lớn nhất của Thanh Vân?

Hài Hòa Hiệu không nhảy ra phản đối, vậy đúng đến tám chín phần.

Ông chủ nghe lời nói của Minh Thù, khóe miệng co quắp lại.

Đây không phải là cách phá án thông thường, hơn nữa làm như vậy sẽ đánh rắn động cỏ!

“Tôi cảnh cáo cô, đừng làm loạn.” Ông chủ nghiêm túc: “Tôi không biết tại sao cô muốn điều tra chuyện này, nhưng nếu bây giờ cô biết rồi, vậy cô phải nghe lời tôi.”

“Sau đó cứ chờ đến lúc hắn ta chết?”

Ông chủ: “...”

Con bé này đến chính là muốn để chọc người khác tức chết?

“Yên tâm, tôi sẽ không để cho cảnh sát biết là tôi làm.”

Ông chủ: “...” Tôi bây giờ biết rồi, cám ơn nha!

Hắn nghe lời tên khốn kia là vì cảm thấy cô gái này đúng thật rất thông minh, ở chung lâu như vậy ngoại trừ việc cô thích ăn đồ ăn vặt, bình thường bên ngoài biểu hiện bộ dạng cười nói rất muốn cho ăn đòn, nhưng thực ra cô vô cùng lạnh lùng bình tĩnh.

Lâu như vậy bọn họ cũng không có tiến triển, cộng thêm những việc bên cục cảnh sát phải trải qua, ông chủ cảm thấy có đôi khi phải đổi phương thức khác có lẽ sẽ có đột phá.

Tuy cũng có nguy hiểm... nhưng vẫn muốn thử một lần.

Thời gian không đợi người, mất nhiều thời gian như vậy, băng đảng kia phát triển như thế nào rồi bọn họ cũng không biết rõ lắm.

Nhưng là...

Không ai nói cho hắn biết, sẽ có nhiều nguy hiểm như vậy!

“Reng reng...”

“Alo? Ừ... đang ở siêu thị, bây giờ sao? Không đi, không đi, không rảnh... đi ăn ở đâu cơ? Để tôi suy nghĩ đã... Được rồi, gặp nhau ở cổng trường.” Minh Thù cúp điện thoại, ôm lấy đồ ăn vặt: “Tôi đi trước.”

“Cô đừng làm bậy, nhớ kỹ việc này phải giữ bí mật!” Ông chủ ở phía sau hét lên.

Minh Thù khoát khoát tay.

Minh Thù đi bộ đến cổng trường, xe của Bắc Đường đã chờ ở nơi đó, cô đùa giỡn với mấy người bảo vệ, nghênh ngang đi ra ngoài.

Vừa mới mở cửa xe ngồi lên, Bắc Đường đã nghiêng người qua, lưu luyến trên môi cô một hồi: “Em cả ngày ở trong siêu thị kia, rất thích phải không?”

Lão tử đẹp trai như vậy cô không nhìn, một cái siêu thị rách nát có gì để nhìn, cả ngày cứ chạy đi đâu!

“Đúng vậy.” Minh Thù mỉm cười.

Siêu thị nhiều đồ ăn vặt như vậy, trẫm đương nhiên thích.

Bắc Đường mắt tối xuống, giống như là trừng phạt đè lên môi cô hôn một lúc lâu.

Mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, Bắc Đường buông cô ra cài chắc dây an toàn cho Minh Thù, nổ máy. Hắn nhếc môi, kéo căng gương mặt, không khí bên trong xe có vẻ thấp.

Bắc Đường đang suy nghĩ làm sao đóng cửa cái siêu thị kia luôn.

Để nó lại sẽ mang tai họa đến vợ hắn!

Cả ngày không thấy bóng người đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.