“Này, thầy Bắc Đường, em là trẻ vị thành niên, thầy giữa ban ngày dẫn em tới chỗ như thế không tốt đâu?”
Minh Thù nhìn khách sạn được trang trí xa hoa, biểu cảm hơi kỳ lạ.
“Trong đầu óc em cả ngày nghĩ cái gì vậy?” Bắc Đường ấn đầu cô một cái.
Ban ngày không thể, đến đêm thì có thể sao?
Minh Thù hất tay hắn ra, vuốt lại đám tóc bị rối: “Một người đàn ông mang một cô gái tới khách sạn, còn có thể làm gì? A, đàn ông.”
Bắc Đường: “...”
Bóp chết cô!
Bắc Đường ngăn chặn trong lòng nổi điên, không ngừng tự nói với mình phải tỉnh táo, phải kiên trì, phải kiểm soát thần kinh thật tốt.
Bắc Đường dẫn cô đi vào bên trong.
Đầu tiên Bắc Đường đưa cô đi ăn, sau đó còn thay đổi một bộ âu phục, mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới dẫn cô đi lên trên lầu.
Mới vừa đi ra khỏi thang máy, một người đã cười “ha ha” chào đón, mặt mũi tràn đầy khiêm tốn: “Bắc tiên sinh, không tiếp đón từ xa, ngài tới đây mà sao không nói trước một tiếng, để tôi cho người tiếp đón ngài thật tốt.”
Người này Minh Thù lần trước đã gặp qua, hình như là chủ tịch tập đoàn Cự Phong.
Không biết vì sao phải xum xoe với Bắc Đường.
Bắc Đường giọng nói nhàn nhạt nói chuyện với đối phương hai câu, vị chủ tịch này vốn đã thành tinh biết Bắc Đường không muốn nhiều lời, liền dẫn hắn đi vào bên trong.
Đây cũng là một bữa tiệc, người làm chủ chính là chủ tịch tập đoàn Cự Phong.
“Chúng ta tới đây làm gì?” Liếc nhìn xung quanh, dưới ánh sáng mập mờ nam mặc âu phục, nữ mặc lễ phục đẹp đẽ vô cùng, ăn uống linh đình.
“Một lát nữa để cho a Sâm theo em, đừng có chạy lung tung.” Bắc Đường ghé vào tai nhẹ giọng nói: “Ngoan ngoãn một chút, không nên cùng người lạ nói chuyện.”
Phía sau Bắc Đường chỉ có hai người đi theo, trong đó a Sâm là một người cũng là một người Minh Thù nhìn thấy nhiều nhất.
“Thầy đi làm gì?”
“Bàn bạc chút việc.”
“Bàn việc thầy dẫn em đi cùng làm gì, có bệnh à?”
Bắc Đường: “...”
Lão tử là có bệnh! Nếu không... sao lại thế nhịn cô lâu như vậy!
“Tôi lo em về nhà một mình, bên kia có đồ ăn để a Sâm dẫn em đi.” Trong lòng Bắc Đường muốn chửi, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ cưng chiều: “Buổi tối không được ăn nhiều quá.”
-
Bắc Đường vừa đi, Minh Thù liền đi tới bàn dài bày các loại thức ăn, a Sâm tận tụy đi theo phía sau lưng cô.
“Tiểu thư, cô đừng ăn nhiều như vậy, kẻo cậu chủ sẽ nổi giận.” A Sâm thấy Minh Thù ăn mãi không dừng, cảm thấy không yên lòng nhắc nhở.
“Không chịu được, yên tâm, ta có thể giải quyết.” Những vật này cũng không giải quyết được, trẫm sợ là sống uổng rồi.
A Sâm: “...” Ở đâu có cô gái lại ăn nhiều đồ như thế, không sợ mập sao?
Trước đây Nam Chi tiểu thư khẩu vị không tốt, cậu chủ luôn có ý định cho cô ăn nhiều hơn, bây giờ mất trí nhớ tiên sinh cả ngày sợ cô ăn no.
Minh Thù không biết suy nghĩ của a Sâm, chậm rãi thưởng thức ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua giữa sân, cô không phải người trong giới này tự nhiên không quen biết bất cứ ai.
Minh Thù quay đầu lại bắt đầu khen món ăn: “Món bánh ngọt của khách sạn này không tệ.”
A Sâm suy nghĩ, cậu chủ có nói qua Nam Chi tiểu thư thích gì đều phải chiều theo ý cô, cho nên phải trói... Không đúng, mời người làm món bánh ngọt này về?
Ừ... A Sâm lấy điện thoại ra sắp xếp người phía dưới đi làm.
Minh Thù uống không ít đồ uống, cảm thấy muốn đi vệ sinh, cô quay ra nói với a Sâm: “Tôi cần đi vệ sinh. “
A Sâm rất có trách nhiệm: “Nam Chi tiểu thư, tôi phải đi theo cô.”
“Anh phải cùng tôi vào nhà vệ sinh nữ?”
“Tôi chờ cô ở bên ngoài.”
“...” Minh Thù im lặng: “Bắc Đường có phải cho anh giám sát tôi không?”
“Không dám, cậu chủ để tôi bảo vệ an toàn của cô.” A Sâm cảm thấy khóc không ra nước mắt, cậu chủ không cho phép Nam Chi tiểu thư và người đàn ông khác nói chuyện, hắn có thể không đi theo sao?
Yêu quá hóa điên! Dù sao lát nữa đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh nữ bị vây xem cũng không phải cô.
Minh Thù theo chỉ dẫn của bồi bàn, xuyên qua hội trường lớn.
“Du Viễn, Bùi Cẩn vừa rồi để cho tôi...”
“Ở chung với tôi, cô còn nhắc tới hắn, cô muốn chọc tức tôi sao?”
“Nhưng...”
“Suỵt! Thời gian bây giờ là của tôi.”
Minh Thù dừng chân lại, nhìn về phía tia sáng từ trong góc.
Bây giờ Thanh Vân đã tan học, An Khả Khả và và Du Viễn xuất hiện ở nơi này cũng không kỳ lạ, Minh Thù quyết định đi giải quyết nỗi buồn trước, sau đó sẽ suy nghĩ tới việc tăng giá trị thù hận sau.
Chờ Minh Thù giải quyết xong, đi ra hội trường tìm một vòng, nhưng mà cô không thấy Du Viễn đâu, chỉ thấy An Khả Khả và một người đàn ông khác đứng chung một chỗ.
Mạc Nguyên?
Hắn tại sao lại ở chỗ này?
Lại còn cùng An Khả Khả ở cùng một chỗ?
Hào quang của nữ chính giả đã bắt đầu chiếu khắp mọi mặt trận rồi?
Mạc Nguyên ở ngoài và trong hình nhìn qua không có gì khác biệt, đã gần bốn mươi tuổi lại không hề lộ vẻ già dặn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
“Mạc Nguyên, tìm anh mãi.” Cô gái mặc váy đỏ kéo Mạc Nguyên, nụ cười quyến rũ: “Vị này chính là?”
“Xin chào, tôi là học sinh của thầy Mạc.” An Khả Khả vội vàng nói.
“Học sinh.” Cô gái kéo dài giọng nói, mang theo hờn dỗi: “Diễm phúc của anh cũng không nhỏ đâu.”
“Đừng ăn nói lung tung.” Mạc Nguyên nói.
“Chị gì ơi, tôi và thầy Mạc chỉ là tình cờ gặp nhau.” An Khả Khả cũng giải thích.
“Chỉ đùa một chút, lo lắng cái gì.” Cô gái che miệng cười, quay lại hỏi Mạc Nguyên: “Cha em đang ở bên kia, anh không đến gặp sao?”
Sắc mặt Mạc Nguyên có chút buồn khổ: “Quên đi, nhiều người như vậy lại làm ầm lên thì không hay.”
Cô gái bĩu môi, dường như không vui: “Vậy anh và cô học sinh đáng yêu của anh đợi ở đây đi! Em đi trước.”
An Khả Khả và Mạc Nguyên lại nói vài câu, khi Du Viễn quay lại hai người mới tách ra.
Minh Thù nhìn Mạc Nguyên đứng ở góc, ánh mắt của hắn nhìn về trong đám người, dường như không có mục tiêu cụ thể, cũng không biết đang nhìn người nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Nguyên vẫn đứng đó không nhúc nhích, cô gái kia cũng không quay trở lại.
Minh Thù thấy nhàm chán, cô chuyển sang nơi khác, tìm cô bé đáng yêu kia.
Người lui tới hội trường rất nhiều, Minh Thù nhìn hoa cả mắt, cuối cùng cũng tìm được người tại một chỗ cung cấp đồ uống. An Khả Khả đang nhìn xung quanh, dường như đang quan sát mọi người, thấy không ai chú ý tới, cô ta nhanh chóng tráo đổi vị trí của hai ly đồ uống.
Gần như cùng lúc đó thì có một cô gái từ chỗ khác đi tới, lấy một ly đồ uống đưa cho An Khả Khả, còn kéo tay An Khả Khả cười cười nói nói.
An Khả Khả cũng rất phối hợp, nhìn nữ sinh kia cầm ly đồ uống lên uống.
Minh Thù: “...” Không có ý gì mới sao? Đến hiện trường luận võ cũng tốt!
Nữ sinh rất nhanh thấy không thoải mái, An Khả Khả quan tâm đỡ lấy cô ta, mang cô ta vào trong phòng nghỉ ngơi.
Minh Thù đi theo An Khả Khả, lúc An Khả Khả đẩy cửa, cô nhìn thấy Minh Thù đang ở đằng sau mình nghênh ngang đi tới, lông mày lập tức nhíu lại, đáy mắt cực nhanh lộ ra hận ý.
Nhưng cô lúc này không có thời gian nghĩ tới Minh Thù, cho nên nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Nhưng lúc cô đóng cửa, một cánh tay trắng noãn ngăn ở cửa, sức mạnh rất lớn, khiến cô hoàn toàn không có cách nào đóng cửa lại, khuôn mặt mỉm cười xuất hiện ở giữa khe cửa.
“Nam Chi, cô muốn làm gì?” An Khả Khả đành phải lên tiếng.
“Ôn lại chuyện cũ, đừng có khẩn trương.”