Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 703: Chương 703: Lão sư không chịu lấy chồng (22)




“Tôi và cô có gì đáng để nói, cô tránh ra.”

Minh Thù mỉm cười khi An Khả Khả đang nén giận trong lòng, sau đó kêu lên: “Đây là con nhà ai thì nhanh chóng nhận về, chút nữa bị hãm hại thì mệt đó.”

An Khả Khả ngây ra tại chỗ.

Cô vẫn la lên sao?

Cô! Vẫn! La!

Phòng nghỉ cách hội trường không xa, Minh Thù vừa kêu lên thì lập tức đã có người nhìn về bên này.

Người đầu tiên bước ra là một đôi nam nữ trung niên, Minh Thù nói to: “Đây là con của hai người phải không?”

“...”

Có thể hai người này có con, Minh Thù nói không một chút kiêng kị, sau đó hoài nghi đi về phía phòng nghỉ.

An Khả Khả luống cuống chớp mắt, đối phương đã chạy tới trước mặt nhìn vào trong phòng.

An Khả Khả chặn hơn nửa người của cô gái kia, nhưng đối phương vẫn nhận ra, phu nhân kia nói: “Đây không phải là con gái nhà lão Triệu sao? Chuyện này là sao?”

Sắc mặt cô gái ửng đỏ, người phụ nữ vừa nhìn đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì, nhanh tay bóp người đàn ông bên cạnh bên cạnh một phát.

Lúc này người đàn ông mới hiểu ra, nhanh chóng chạy đi tìm lão Triệu trong lời nói của bọn họ.

Rất nhanh thì lão Triệu đã bị kéo tới tới, lúc này có rất nhiều người nhìn về phía bên này, người ngoài cửa dần dần nhiều lên.

“Sao vậy, sao tụ tập ở đây vậy?”

“Không biết...”

“Con gái lão Triệu bị gì vậy?”

“Thiên Thiên? Thiên Thiên con làm sao vậy? Lão Triệu và phu nhân vừa vào lập tức đỡ Thiên Thiên dậy, sắc mặt Triệu phu nhân hết sức khó coi: “Chuyện này... rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

An Khả Khả thấy tình thế căng thẳng, yếu ớt giải thích: “Tôi... Tôi cũng không biết Thiên Thiên bị làm sao, cô ấy nói cô ấy khó chịu, tôi chỉ muốn dìu cô ấy qua đây nghỉ ngơi.”

Trong phòng chỉ có An Khả Khả và cô gái tên Thiên Thiên, chuyện như vậy mà cũng nói được.

Minh Thù dựa vào cửa, hai tay ôm trước ngực: “An Khả Khả, tôi thấy cô đổi nước của cô ta.”

An Khả Khả chợt liếc về phía Minh Thù, nhưng cảm thấy mình phản ứng quá bất thường nên nhanh chóng thu ánh mắt lại, giải thích: “Cô nói bậy bạ gì đó? Tại sao tôi muốn đổi đồ uống của Thiên Thiên?”

“Chuyện này tự cô biết thôi.”

Ông bà Triệu nhìn An Khả Khả, An Khả Khả lắc đầu: “Tôi không có đổi đồ uống của Thiên Thiên, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Người phu nhân đầu tiên bước vào: “Vào đây trước đi, đừng để người khác bàn tán.”

Phu nhân không quen Minh Thù, thế nhưng quần áo Minh Thù mặc trên người có giá trị không thấp, phu nhân rất lịch sự nói: “Làm phiền cô cũng vào một chút.”

Minh Thù muốn đi vào nhưng đột nhiên a Sâm ngăn lại: “Tiểu thư, cậu chủ sắp trở về rồi, nếu không thấy tiểu thư thì cậu chủ sẽ nổi giận.”

Cậu chủ giận lên siêu đáng sợ!

Minh Thù để ý lắm: “Để hắn đợi đi.”

“...” Chỉ có người này mới có thể làm cho cậu chủ đợi.

A Sâm đành đi vào với Minh Thù, lúc sắp đóng cửa thì có một đám người từ xa chạy vào phòng nghỉ.

Bà Triệu đỡ Thiên Thiên vào phòng tắm trước.

Vị phu nhân kia nói nhỏ vài câu với ông Triệu, ông liền nhìn Minh Thù.

Cô gái này đang mỉm cười, mặc một chiếc đầm lụa màu quýt nhạt, thắt lưng thiết kế tỉ mỉ lộ ra vòng eo thon thả, chiếc váy dài tối đầu gối lộ ra đôi chân dài duyên dáng.

Mắt nhìn người của bọn họ không tệ.

Tuy chưa gặp qua nhưng quần áo và thần thái của người này không tầm thường, hơn nữa đằng sau cô ta còn có người bảo vệ không dễ trêu chọc.

Ông Triệu lịch sự nói: “Vị tiểu thư này, chuyện này là do cô phát hiện trước, xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“À, tôi tình cờ thấy An Khả Khả đổi thức uống, rồi đưa cho con gái nhà các người uống nên tôi liền theo đuôi... Theo An Khả Khả tới nơi này thì tôi phát hiện cô ta dự định nhốt con gái nhà các người vào phòng tối nhỏ, cô nữ quả nữ (*), vậy chỉ có thể xảy ra chuyện làm hại đến cô gái này, cho nên tôi đã kêu lên. Đừng hỏi tại sao tôi muốn vạch trần An Khả Khả, hãy gọi tôi là Lôi Phong!”

“... “

Theo đuôi?

Phòng tối nhỏ?

Cô nữ quả nữ?

Cô gái à, cô không cảm thấy từ ngữ cô dùng không bình thường sao?

Nếu không phải là bầu không khí lúc này khá căng thẳng thì bọn họ đều phì cười.

“Cô đừng ngậm máu phun người, tôi chưa từng làm.” Tâm tình An Khả Khả kích động: “Nam Chi, tôi biết cô không thích tôi, nhưng cũng không nên nói xấu tôi như vậy chứ?”

Minh Thù vô cùng ngầu thổi một hơi, đôi mắt xinh đẹp hơn rất nhiều. Chỉ thấy cô mỉm cười, một nụ cười ôn hòa: “Biết tôi không thích cô là hay rồi, rất thông minh!”

Mọi người: “...”

Điều này quan trọng sao?

“Cô...” An Khả Khả biết mình nói không lại Minh Thù, nhìn Du Viễn cầu cứu: “Du Viễn, cô ta nói xấu em, em không làm gì cả, em không có đổi đồ uống của Thiên Thiên, em không biết... em không biết chuyện này là sao?”

“Đừng căng thẳng, từ từ nói.” Du Viễn chậm rãi nói: “Bác Triệu, con tin Khả Khả không làm chuyện này, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Thiên Thiên nhà ta bị người khác... trở thành bộ dạng như vậy, cậu còn nói hiểu lầm, may là cô gái này phát hiện sớm không có xảy ra chuyện lớn gì, nếu... nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao?” Bà Triệu từ phòng tắm đi ra, khuôn mặt tràn đầy tức giận: “Lão Triệu, ông phải làm chủ cho Thiên Thiên.”

“Tôi nghĩ là do An Khả Khả bỏ thuốc, muốn hại Thiên Thiên nhà chúng ta, mọi người và cô gái này đều thấy.” Bà Triệu quay người về phía An Khả Khả: “Biết rõ Thiên Thiên nhà chúng tôi sẽ đính hôn với Tiểu Viễn mà còn quấn lấy Tiểu Viễn, chắc chắc cô ta đố kỵ!”

“Tôi không có.” An Khả Khả phủ nhận.

“Mọi người đều thấy mà cô còn ngụy biện sao?”

Thấy biểu hiện của bà Triệu đáng sợ như vậy, An Khả Khả lập tức trốn phía sau Du Viễn, tủi thân giải thích: “Thực sự tôi không làm, tôi thấy Thiên Thiên khó chịu nên dìu cô ấy qua đây. Nam Chi... Nam Chi nói xấu tôi, cô ta trong trường học đã không thích tôi, chuyện này không phải tôi làm.”

Bà Triệu đầy giận dữ, dơ tay đánh An Khả Khả: “Còn không thừa nhận.”

“Bác gái.” Du Viễn cản bà Triệu, tay bà Triệu rơi vào khoảng không, hắn nói chậm rãi rõ ràng: “Chưa biết chuyện thế nào mà bác đổ oan cho Khả Khả như vậy không tốt lắm.”

Ông Triệu giơ tay kêu mọi người ngừng cãi: “Đợi Thiên Thiên tỉnh dậy hỏi cho rõ ràng, làm phiền mọi người ngồi đây đợi.”

Cặp vợ chồng kia không ý kiến gì, dù gì bọn họ cũng là bạn của ông Triệu.

Đương nhiên Du viễn và An Khả Khả cũng không dám có ý kiến, hắn an ủi An Khả Khả, để cô ngồi bên cạnh hắn.

A Sâm nhìn đồng hồ, giữa hai lông mày có chút lo lắng.

Ngay lúc này thì Bắc Đường gọi điện thoại cho hắn, hắn hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bắt máy.

“Alo, cậu chủ. Tiểu thư đang ở phòng nghỉ, xảy ra chút chuyện... tiểu thư không sao, tiểu thư... kêu ngài đợi.”

Lúc nói lời này, tim a Sâm đập liên hồi.

Thuốc đâu thuốc đâu.

Không có.

Hắn chỉ im lặng một lát sau đó cúp điện thoại.

Tiếng a Sâm không lớn, nhưng trong phòng không ai nói chuyện, nên từng câu từng chữ của hắn mọi người đầu nghe rõ ràng.

Cô gái này tới đây với ai?

Cậu chủ trong miệng hắn là ai?

***

(*) Cô nữ quả nữ: Hai cô gái ở chung với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.