Bùi Cẩn hẹn Minh Thù vào giờ nghỉ trưa, Minh Thù làm gì có thời gian nói linh tinh với hắn, trước hết phải đến căn tin ăn cơm trưa, sau đó lại phải chiến đấu ở siêu thị trong trường học.
Minh Thù cũng có ấn tượng sâu sắc đối với siêu thị này.
Nó có một cái tên rất ma mị.
Ma Tiên.
Đây có phải tên được đặt từ một người bình thường không?
Chắc là xem phim hoạt hình nhiều quá rồi!
Lúc Minh Thù đi vào, có không ít học sinh mua đồ ăn vặt, ông chủ đứng ở trước tủ kính chơi điện thoại, có học sinh giúp hắn thu tiền.
Không gian bên ngoài của cửa hàng này rất rộng, có thể cho học sinh ở ngồi ăn gì đó.
“Nam Chi, ôi chao…”
“Cô lại mua đồ ăn vặt…”
“Mắt tôi mù rồi sao, tôi lại thấy cô Nam Chi đây dạo siêu thị, mua đồ ăn vặt.”
“Người như cô không phải mua thuốc lá mới đúng sao?”
“Hình như ở đây không bán thuốc…”
Minh Thù ôm đồ ăn vặt đi tính tiền, học sinh thu tiền nhìn Minh Thù, có lẽ nhận ra cô là nhân vật tầm cỡ, bắt đầu hơi e dè.
“Tổng cộng là hai trăm năm mươi ba.”
Minh Thù trả tiền bằng Taobao.
“Không mua thuốc lá?” Ông chủ đột nhiên rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động, nhìn Minh Thù.
“Xúi giục học sinh mua thuốc lá, ông chủ, không lẽ ông muốn làm loạn sao?” Minh Thù mang theo túi, đi sang bên cạnh hai bước, cho người phía sau tính tiền.
Ông chủ đi theo cô, hai người cách cái tủ kính: “Cô có hút thuốc đi nữa thì thầy cô cũng không làm gì được cô, thực sự không mua một gói sao? Những học sinh khác tôi đều không bán.”
Giọng nói của ông chủ giống như việc bán cho cô là vô cùng vinh hạnh vậy.
Vậy chắc trẫm phải cám ơn ngươi một tiếng nhỉ?
Cửa hàng của ông chủ cũng rất ma mị.
Nguyên chủ không hút thuốc lá… Ít nhất là bình thường cũng không có hút.
Lúc tâm trạng đặc biệt không tốt, cô mới hút thuốc.
Ông chủ ném điện thoại di động xuống dưới quầy, hỏi Minh Thù: “Cô khỏe rồi sao? Hôm đó tôi còn tưởng cô sắp chết rồi chứ.”
“Vậy thật sự phải để ông thất vọng rồi, tôi chưa chết được đâu.” Minh Thù kéo cái ghế ở bên cạnh, bắt đầu ngồi mở đồ ăn vặt.
Ông chủ cạn lời: “Sau đó thầy Tề có đến tìm cô, hắn đưa cô đến phòng cứu thương đúng không?”
Bác sĩ nói là thầy Tề đưa cô đến, nhưng mà…
Người mà cô nhìn thấy ở đó tuyệt đối không phải thầy Tề.
Minh Thù ngồi ăn vặt ở cửa hàng, dẫn đến không ít người vây quanh, hình như hôm nay ông chủ tâm trạng rất tốt, tám đủ thứ chuyện với Minh Thù.
“Ông chủ, nhận hàng.”
Ông chủ không nói nữa, đi ra ngoài kiểm hàng.
“Nhóc con đi học đi.”
“Bộp.” Âm thanh vang lên từ quầy hàng: “Không nghe thấy chuông vào học sao?”
“Không.” Minh Thù nhai kẹo: “Không hứng thú.”
“Vậy có hứng thú với chuyện gì? Đánh nhau ẩu đả?” Ông chủ “à” một tiếng: “Những đứa trẻ ngày nay, bây giờ không học tập cho giỏi, về sau sẽ có lúc hối hận.”
“Ông cũng vì không cố gắng học hỏi, cho nên bây giờ chỉ có thể ở đây mở siêu thị?”
Ông chủ cảm thấy bị bắn trúng tim đen.
“…” Cút khỏi cửa hàng Ma Tiên của ta!
Minh Thù trốn học lại đến cửa hàng Ma Tiên gây rối, ông chủ tức giận mắng vài câu, sau đó không để ý đến Minh Thù, tự đi chơi một mình.
“Hoan nghênh quý khách.”
Cửa hàng tự động vang lên tiếng hoan nghênh.
Ông chủ cũng không ngẩng đầu, nhưng Minh Thù biết ông có giám sát ở dưới, có thể nhìn thấy.
“Ông chủ, có bản phác thảo không?”
Minh Thù cảm thấy cơ thể này, không hiểu sao lại rùng mình lên, lập tức cắn hai miếng bánh tuyết.
“Bên kia, tự tìm đi.” Ông chủ chỉ ngón tay qua đó, vẫn như cũ không ngẩng đầu, thái độ vô cùng thiếu kiên nhẫn, cũng không biết bộ dạng của hắn như vậy làm thế nào lẫn vào trường học mà không bị học sinh đánh chết.
Chẳng lẽ là bởi vì dáng dấp đẹp trai?
Đúng, ông chủ Ma Mị này rất đẹp trai, chỉ là có chút lôi thôi lếch thếch, nhìn qua thật chán chường.
Nhưng mà nhìn cái bộ dạng này càng có cảm giác.
“Bao nhiêu tiền.”
Minh Thù lại có loại cảm giác này, cô nhíu mày, nhìn về phía người bên cạnh.
“Hai mươi.” Ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu: “Vẫn là tiền mặt…”
Người kia lập tức lấy ra một tờ một trăm đưa tới, ông chủ nhận lấy cũng không phân biệt thật giả, liền thối tiền lẻ.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt xê dịch sang bên cạnh, ông chủ chẳng biết tại sao: “Cô làm gì vậy? Đừng làm rớt đồ của tôi, rất đắt đó!”
Người kia cũng nhìn qua theo ông chủ.
Người con trai vóc dáng thon dài, áo sơ mi trắng vừa vặn kín kẽ, tràn ngập mùi vị nam tính.
Hắn đặt bản phác thảo ở trên tủ kính, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đè lên, chỗ cổ tay lộ ra chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ.
Hắn có một đôi mắt đặc biệt đẹp, nhưng lúc này ánh mắt tĩnh lặng như khu rừng nghìn năm, có thể nhìn thấu rừng rậm.
Minh Thù cũng cảm thấy kỳ lạ, thân thể này… Quả nhiên sợ người này?
Đúng vậy, là thân thể này, không phải cô.
Loại bản năng này đã ảnh hưởng đến cô.
Ông chủ thối tiền cho hắn, lại thét lên với Minh Thù: “Kêu cô cẩn thận một chút, cô xem cô đẩy đồ của tôi đến chỗ nào rồi, giờ học không đi học, ở chỗ của tôi mà phá…”
Người con trai nhìn ông chủ một cái, thoáng qua Minh Thù cảm thấy có sát ý.
Ông chủ chợt im lặng, mắt quét về phía người kia, người con trai đã rũ mắt xuống, xương tay hiện lên rất rõ gấp tiền giấy lại, kẹp chung với bản phác thảo, sau đó cầm bản phác thảo rời khỏi cửa hàng.
[Nhiệm vụ nhánh: Đây là một bí mật.]
“…” Minh Thù lơ ngơ, nhiệm vụ quái quỷ gì đây? Hài Hòa Hiệu ngươi bây giờ ngay cả khí chất cũng đi đâu mất rồi?
[Mời ký chủ tìm ra bí mật lớn nhất giấu ở trường học.] Hài Hòa Hiệu gợi ý.
Minh Thù: “…” Gợi ý này khác chỗ nào với việc không gợi ý đâu?
Bí mật lớn nhất của trường học, cái nào mới gọi là lớn nhất? Giết người phóng hỏa?
[Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Bắc Đường. Gợi ý: Chính là người con trai vừa rồi đó!]
Minh Thù: “…” Vì sao cô cảm thấy giọng nói vừa rồi của Hài Hòa Hiệu có vẻ hưng phấn nhỉ?
Giọng điện tử hẳn là không phân biệt được cái gì hưng phấn với không hưng phấn chứ?
Nhất định là ảo giác!
Hài Hòa Hiệu thay đổi rồi!
Người con trai vừa rồi…
“Ông chủ, ông quen biết với người vừa rồi sao?”
“Không biết.” Ông chủ thở dài một hơi, nói thầm một tiếng: “Không quen không biết…”
Minh Thù cảm thấy mình phải điều chỉnh một chút về ký ức của nguyên chủ.
Ký ức trước khi về nước của nguyên chủ…
Minh Thù suy xét tỉ mỉ một lúc lâu, lại phát hiện những ký ức ấy hơi mờ nhạt, đoạn thời gian trước khi nguyên chủ trở về nước là ở trong bệnh viện, lúc cô tỉnh lại ký ức cũng có chút vấn đề, thế nhưng ý định về nước của cô vẫn rất kiên định.
Hình như là xuất viện liền muốn về nước, phân vân mấy thành phố mới chọn đến nơi này.
Minh Thù suy nghĩ kỹ một chút, xác định không có tin tức gì hữu dụng đành bỏ cuộc.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
Trẫm có đồ ăn vặt!
Minh Thù gõ gõ vào tủ kính trước mặt ông chủ: “Ông chủ, ông biết bí mật lớn nhất của trường học là gì không?”
[...] Nhiệm vụ ký chủ cô không phải hoàn thành như vậy!
Ông chủ thuận miệng nói: “Thầy chủ nhiệm nhận hối lộ?”
Minh Thù: “…”
Ông chủ lại nói: “Hiệu trưởng có con gái riêng?”
Minh Thù cười lớn: “Ông cũng biết nhiều thật đấy.”
“Cô muốn biết cái gì?” Ông chủ không biết lôi một điếu thuốc ở đâu ra ngậm, bật lửa đánh đến mấy lần mới châm lửa được: “Nói cụ thể một chút.”
Cô mà biết cụ thể như thế nào, còn hỏi ông ta làm gì.
“Ông biết những gì nói hết cho tôi đi?” Minh Thù đề nghị.
Ông chủ liếc một cái, gục đầu xuống tiếp tục chơi trò chơi: “Cửa chính ở bên kia, đi thong thả không tiễn.”