Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 686: Chương 686: Lão sư không chịu lấy chồng (5)




Minh Thù bị ông chủ Ma Tiên đuổi ra, hắn nói hắn cần nghỉ ngơi, không buôn bán nữa.

Sau đó Minh Thù thật sự nhìn thấy hắn đóng cửa, lái một chiếc xe ô tô đáng yêu đặt giữa một dãy xe sang trọng ở bãi đậu xe nghênh ngang mà đi.

Minh Thù: “…” Ông chủ này có độc nha!

-

Bùi Cẩn hẹn cô, Minh Thù cho leo cây, sau đó Minh Thù phát hiện những người nhắm vào mình ngày càng nhiều.

Nhưng mà những chuyện này đối với Minh Thù mà nói không có ảnh hưởng gì.

Bạn học không phải bạn tốt, không đánh không quen.

Còn chưa quen? Đánh cho chết!

Bùi Cẩn biết Minh Thù không để ý đến hắn, cũng không tìm cô để nói chuyện nữa, càng không làm loạn.

Hôm nay Minh Thù trốn học một buổi chiều, cũng không có thầy cô nào tìm cô, chắc là đã quen với việc thường ngày cô trốn học.

Sau khi tiếng chuông tan trường vang lên rất lâu, Minh Thù mới chậm rãi từ trường ra về.

“Nam Chi.”

Một nam sinh gọi cô.

Nam sinh đẹp trai rạng ngời, tay cầm áo khoác đồng phục học sinh, đặt ở đầu vai.

Minh Thù ôm hai túi khoai tây chiên, nheo mắt nhìn người nam sinh đang đi tới, khóe miệng hơi cong lên, cả người đều tràn đầy sức sống thanh xuân.

“Có thời gian không?” Nam sinh đến gần: “Lần trước bạn đã từ chối tôi, lần này còn muốn từ chối nữa?”

Làm gì? Muốn cướp đồ ăn vặt hay sao?

Minh Thù ôm chặt đồ ăn vặt: “Không rảnh.”

Chính là người này.

Hạ Diệp, một trong những bạn cùng phòng với An Khả Khả, xem như là người duy nhất trong ký túc xá chưa quan hệ với An Khả Khả.

Bởi vì hắn có chút cảm giác đối với nguyên chủ, An Khả Khả vì vậy mới mất trí nổi điên với nguyên chủ biến mình thành nhân vật phản diện.

“Ôi chao.” Hạ Diệp chặn Minh Thù lại: “Tôi không thể cùng cô ăn cơm? Muốn đưa cô ra ngoài chơi cũng không được sao?”

Minh Thù cong môi mỉm cười, Hạ Diệp bị nụ cười kia mê hoặc, trước đây hắn cảm thấy Nam Chi thân thủ lợi hại cũng rất nể, đặc biệt còn rất cá tính, so với những cô gái khác rất thú vị.

“Bảo vệ, bạn này quấy rối cháu!”

Hạ Diệp: “…”

Bảo vệ tuần tra trường học nghe được tiếng kêu của Minh Thù, lập tức quát lớn một tiếng: “Đang làm gì đó, tan học rồi mau về nhà đi, không được tụ tập ở đây.”

Bảo vệ thấy Hạ Diệp còn đang chặn đường Minh Thù nên đi tới.

Hạ Diệp chỉ còn cách tránh đường, hắn đưa hai ngón tay lên chào Minh Thù: “Nam Chi, lần sau gặp.”

Minh Thù: “…”

Tên này bị điên.

Hù chết trẫm!

Minh Thù nhanh chóng rời khỏi trường học, cô không nhìn thấy ở cầu thang phòng học cách đó không xa có một người đang đứng, dáng vẻ lạnh lẽo âm thầm nhìn bóng lưng Minh Thù rời đi.

An Khả Khả không biết Hạ Diệp nói gì đó với Minh Thù, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên phát hiện Hạ Diệp tự đi tìm cô.

“Ting ting…”

An Khả Khả nhìn màn hình, phân vân một lúc mới nhận máy: “Alo?”

“Ở đâu?”

“Cầu thang phòng học…”

“Về ký túc xá.”

“Tôi còn bận chút việc.”

“Nhanh lên.”

Đối phương không cho An Khả Khả cơ hội từ chối, lập tức cúp điện thoại.

An Khả Khả đeo túi sách, trở về ký túc xá.

Mà cô không biết, ở lầu trên cô còn có một người đang đứng, hai tay khoanh lại đặt trên ban công, chống đỡ nửa người bên cạnh đặt một quyển phác thảo, trên quyển sổ còn có một tấm phác hoạ.

Rõ ràng là dáng vẻ của Minh Thù ôm đồ ăn vặt đứng giữa sân.

Trời chiều xuống, tia nắng chiều soi rọi một phần trên khuôn mặt nam sinh, toàn thân lộ ra thư thái tự phụ nhã nhặn bẩm sinh, khiến người ta không dám tới gần.

“Cậu chủ, thủ tục nhận chức đã xong.” Người đàn ông mặc âu phục xuất hiện trong yên lặng không tiếng động, khom người bẩm báo.

“Ừ.”

Người con trai vẫn duy trì tư thế đó khoảng chừng hai phút, sau đó cầm lấy bảng vẽ, lúc xoay người để lại những tia sáng vụn vỡ.

-

Tiết thứ nhất buổi sáng thứ năm.

Minh Thù ngồi tại chỗ mở thư khiêu chiến, đủ các thể loại, muốn thi so cái gì cũng có, cũng bởi vì cô đắc tội với lão đại Thanh Vân của bọn họ, những người hâm mộ này muốn trút giận cho hắn.

Người khác được nhận thư tình còn cô nhận thư khiêu chiến, đãi ngộ không ít.

“Các bạn học sinh, mọi người im lặng một chút.” Còn chưa đến giờ lên lớp, thầy Tề đột nhiên từ bên ngoài đi vào: “Gọi những học sinh ở ngoài vào đây.”

“Thầy Tề, còn chưa tới giờ lên lớp mà!”

“Đúng vậy, thầy Tề muốn chiếm thời gian?”

“Yên lặng.” Thầy Tề vỗ bàn một cái.

Trong phòng học yên lặng, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, âm thanh điên cuồng của các nữ sinh như người hâm mộ cuồng nhiệt, chớp mắt lan khắp toàn bộ hành lang, sau đó cả tầng lầu đều nhốn nháo.

Học sinh trong phòng học nghe vậy, cũng nhao nhao đi ra ngoài nhìn.

Một người con trai đẹp đến nổi khiến người ta hô hấp đều dừng lại, lẳng lặng đứng ở bên ngoài phòng học.

“Cậu này… là học sinh chuyển trường sao?”

“Đẹp trai quá đi à! A… cậu ấy nhìn tôi kìa…”

“Hôm nay đến sớm quả nhiên chính xác, không uổng phí tôi dậy sớm như vậy.”

“Hôm nay tôi không trang điểm, có phải xấu xí lắm không? A… không muốn đâu…”

Thầy Tề nhăn mày lại, vẫy tay ra hiệu nói: “Thầy Bắc Đường, cậu vào đây trước đi.”

Những học sinh này thật là…

Sự chú ý của học sinh bây giờ chỉ còn ở ba chữ “Thầy Bắc Đường“.

Đây là thầy giáo mới tới, sẽ dạy lớp bọn họ.

Số học sinh nữ trong lớp kích động đến mặt đỏ rần.

Bắc Đường vào phòng học, có lẽ nhìn thấy hắn bước vào, những học sinh vốn chưa trở về lớp học cũng theo vào phòng học ngồi ngay ngắn, cửa hai bên vừa đóng, lập tức yên tĩnh trở lại.

Thầy Tề hắng giọng, nói: “Bởi vì lý do cá nhân, thầy xin nghỉ phép một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này sẽ do thầy Bắc Đường làm chủ nhiệm lớp các em.”

Thầy Tề vừa dứt lời, trong phòng học toàn tiếng thét kích động cùng với và các thể loại âm thanh vỗ bàn.

“Thật sao?”

“Tôi hạnh phúc chết mất.”

“Mình có thể ngắm nhan sắc của thầy cả một năm.”

Thầy Tề ý bảo mọi người im lặng, lại nói vài câu, sau đó giao lớp học lại cho Bắc Đường, hắn lắc đầu rời khỏi phòng học.

Lúc này mới phát hiện tay thầy Bắc Đường đang cầm giáo án, vậy là vào học luôn sao?

Các bạn học sinh quá kích động, Bắc Đường đứng trên bục giảng, sắc mặt nhàn nhạt nhìn bọn họ, không biết có phải là do ảnh hưởng từ hắn, mà các bạn học sinh cũng yên lặng trở lại.

Lúc này Bắc Đường mới để giáo án xuống, xoay người viết trên bảng đen tên của hắn.

“Bắc Đường.” Bắc Đường đặt bút xuống: “Vào giờ học của thầy, hãy giữ yên lặng.”

Bầu không khí yên tĩnh, cũng không ai dám phá vỡ bầu không khí lúc này, ánh mắt Bắc Đường đảo qua tất cả mọi người nhìn vào vị trí sau cùng.

Cô gái ngồi trong góc hình như không chú ý tới sự thay đổi trong lớp học, vẫn còn đang mở thư, trên bàn bày không ít phong thư và giấy.

Bắc Đường nhấc chân đi xuống, mọi người chợt ngừng thở, lúc Bắc Đường đi ngang qua bọn họ có nữ sinh kích động đến mức hận không thể ngửa mặt lên trời kêu to.

Minh Thù đột nhiên có cảm giác bí bách, từ trong một đống phong thư cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt đen như mực của Bắc Đường.

Lại là cảm giác này nữa rồi.

Minh Thù hít thở sâu hai cái, mới kìm nén lại sự khó chịu của mình, nét mặt lộ ra nụ cười xã giao.

Ánh mắt Bắc Đường nhìn xuống, nhìn vào phong thư hồng nhạt ở trên cùng, đáy mắt như cuồn cuộn sóng lớn: “Lời thầy mới vừa nói, mời em lặp lại một lần.”

“Vào giờ học của thầy, xin hãy giữ yên lặng.” Minh Thù mỉm cười.

Bắc Đường đưa tay cầm phong thư trên cùng lên, một lát sau để xuống, xoay người trở về bục giảng: “Thêm một điều nữa, vào giờ học của thầy, không cho phép làm bất cứ chuyện gì không liên quan đến bài giảng.”

Minh Thù nhìn một đống thư này, thần kinh sao!

“Bạn học kia, mời đem những thứ trên bàn của em, chép lại ba lần cho tôi. Bây giờ bắt đầu vào học.”

Minh Thù: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.