“Chờ đã, những lời nói này... Ta xem ra nàng đã bị những người của Ma giáo tẩy não rồi.”
“Mau nói cho chúng ta biết Ma giáo trốn ở đâu, nếu không... đừng trách chúng ta không nể mặt!”
Đoàn người lần nữa ồn ào náo động đứng lên.
Thân thể Minh Thù cực kỳ buông lỏng dựa vào ghế, hai tay đặt ở trên thành ghế, đây là một tư thế không hề phòng bị.
Tình huống như vậy hoặc là không nhận thấy được nguy hiểm, hoặc là không thèm để nguy hiểm vào trong mắt.
Hiển nhiên Minh Thù thuộc kiểu người phía sau.
“Ma đầu ở đâu!”
“Mau giao bọn chúng ra đây!”
“Giao ra đây!”
Minh Thù quay đầu hỏi người phía sau: “Gần đây có chỗ nào có thể giấu người không?”
Người kia đang bị sự việc trước mặt làm cho hoảng sợ, nghe câu hỏi của Minh Thù, hắn lấy lại tinh thần: “Song Phong sơn có thể giấu người, ở vùng ngoại ô còn có một ngôi miếu đổ nát, hẳn là... cũng có thể.”
Minh Thù thuật lại lời hắn một lượt.
Giang hồ hào kiệt: “...”
Coi bọn họ là khỉ để trêu đùa sao!
Biểu cảm của Minh Thù như muốn viết – trẫm chính là đang đùa giỡn với các ngươi, có giỏi thì đánh ta đi.
“Nếu không để ta giúp các ngươi hỏi thử xem còn nơi nào có thể giấu người không, tuy phủ minh chủ không nhiều người lắm, nhưng những người thích nghe ngóng cũng không ít.”
“Thanh La!” Ở dưới có người tức giận đến giơ chân.
“Ồ.” Minh Thù ngây thơ đáp một tiếng.
“...”
Cái này giống như đấm vào chăn bông, người ở đây có tức giận như thế nào, đối phương căn bản cũng không tiếp chiêu.
“Đừng nói nhảm, bắt nàng ta lại, ta không tin không hỏi được Ma giáo ở đâu.”
Việc này...
Mọi người nhìn nhau vài lần.
Đoán chừng cũng thấy không tốt lắm.
Dù sao nàng vẫn mang danh là minh chủ võ lâm.
“Bây giờ nàng ta đã cấu kết với Ma giáo, mọi người còn do dự cái gì?”
Ai chứ Ma giáo giống như một cái gai, ghim vào đáy lòng mọi người.
“Đi bảo vua đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.” Một lát nữa đánh nhau xong, trẫm cần được bổ sung thể lực.
“Vâng…”
Người hầu chạy vào trong phủ đi tìm vua đầu bếp, vừa lúc gặp phải Bánh Bao, Bánh Bao nghe nói Minh Thù và người bên ngoài muốn đánh nhau co chân chạy ra ngoài.
Hắn mới đi xem sổ sách một lúc, sao lại đánh nhau rồi!
Trong lòng Bánh Bao tuy hoài nghi, nhưng theo bản năng hắn cần phải bảo vệ minh chủ, cái này là chức trách của hắn.
Lúc hắn chạy đến, Minh Thù đã đang đánh nhau với người ta.
Xem ra...
Không hề chịu thiệt.
“Đứng đó làm gì? Mau hỗ trợ!” Bánh Bao đánh vào người hầu đứng bên cạnh: “Nhìn minh chủ bị đánh, các ngươi là đầu gỗ sao?”
“Nhưng... “
“Nhưng cái gì, đi lấy vũ khí!”
“Minh chủ...”
Bánh Bao đá một phát vào thân người kia, khiến hắn ngã vào vòng chiến đấu.
“...” Minh chủ không cho chúng ta hỗ trợ mà!
-
Sau nửa canh giờ.
Minh Thù tại cửa lớn của phủ minh chủ ăn thức ăn vua đầu bếp đưa tới, phía dưới là một đám giang hồ hào kiệt đang nằm.
Bất kể già hay trẻ, tất cả đều không có hình tượng nằm trên mặt đất.
Có người đã ngất đi, có người vẫn còn tính táo, chật vật nhìn thiếu nữ ngồi phía trước.
Nữ nhân này...
Chuyện ở Lạc thành, không ít người đã trải qua, vừa rồi bọn họ là ỷ vào đông người hơn trước kia, thật không nghĩ đến vẫn như cũ không phải là đối thủ của nàng.
Phủ minh chủ có võ công lợi hại như vậy sao?
Mọi người vắt hết óc cũng nghĩ không ra được, Minh Thù dùng loại võ công gì.
Minh Thù để đũa xuống hài lòng vuốt bụng, ánh mắt nhìn xuống phía dưới nàng cười yếu ớt, giọng nói thanh thúy: “Đã nói với các ngươi rồi, các ngươi không phải đối thủ của ta, đánh người rất lãng phí thức ăn.”
“...”
Giang hồ hào kiệt nhiều như vậy, trở thành bại tướng dưới tay một tiểu cô nương.
Việc này nếu như truyền đi...
Đám người liếc xung quanh thấy quần chúng vây xem đang thò đầu nhìn, cảm thấy như chết nghẹn.
“Ma giáo giết người không chớp mắt, ngươi vì sao còn kết giao với bọn chúng!” Có người cắn răng chất vấn.
“Không biết, cái này không phải là các ngươi nói sao?” Minh Thù vẻ mặt thành thực: “Ta lười nghĩ ra lý do, các ngươi giúp ta nghĩ ra một cái!”
Mọi người: “!!!”
Mãi đến khi cửa lớn màu đỏ chậm rãi đóng lại, tất cả mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Cái gì gọi là... lười nghĩ ra lý do? Giúp nàng nghĩ ra một cái?
Chẳng khác gì bảo rằng bọn họ nói xấu nàng...
Một nhóm người này bị đánh, còn có nhóm người tiếp theo đến.
Giống như thiêu thân lao vào đống lửa, liên miên không dứt. Minh Thù cuối cùng phát cáu, cả ngày tới lãng phí đồ ăn vặt của nàng cho nên sau đó mỗi lần đánh xong, nàng thu phí một phen.
Phủ minh chủ viết - Động thủ phí.
Mọi người: “...”
Ngươi đánh chúng ta, còn muốn thu phí động thủ?
Cũng có người không tham dự việc này, chẳng hạn như môn chủ Phi Hổ môn.
Đừng nói Minh Thù lợi hại như vậy, đi tới cũng chỉ là chịu đòn, suy nghĩ kỹ một chút chuyện xảy ra gần đây thật ra có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Rốt cục sau mấy đám nữa, không ai lại đi tìm Minh Thù gây phiền phức.
Bọn họ không phải đến tìm phiền phức, mà là tìm đánh.
Người cấu kết với Ma giáo lại vô địch thiên hạ, làm sao bây giờ?
-
“Trác đại ca, bọn họ căn bản không làm gì được Thanh La.” Khương Linh tức giận nhìn Trác công tử.
Chẳng những vũ lực trên không làm gì được, ngay cả lời mắng chửi cũng vô dụng.
Nàng ta chỉ ngồi ăn với uống, có người nói nàng, nàng cho người đánh, đánh đến không dám nói nữa mới thôi.
Trác công tử nhíu mày: “Ta cũng không ngờ nàng ta lợi hại như vậy.”
“Trác đại ca, huynh đồng ý với ta phải cho nàng ta chịu trừng phạt.” Khương Linh đi qua, chủ động ngồi vào trong lòng Trác công tử: “Ta bây giờ nghĩ tới chuyện lúc trước, thân thể đã cảm thấy đau quá.”
“Nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của nàng...” Trác công tử muốn nói là cần chờ một đoạn thời gian, chờ cơ hội.
“Trác đại ca, huynh không thích ta có phải không.” Khương Linh nũng nịu.
“Bây giờ quả thực cũng không có cách nào.”
Khương Linh đứng bật dậy: “Trác đại ca, gần đây huynh rất lạnh nhạt với ta, nếu như huynh không thích ta nữa... thì nói cho ta biết.”
Khương Linh mạnh miệng nói xong, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Sau khi chạy ra ngoài, Khương Linh cũng có chút hối hận, những chuyện gần đây khiến cho nàng rất dễ nổi giận.
Nhiều người như vậy không làm gì được một người...
Khương Linh liếc mắt về phía sau, Trác công tử không đuổi theo, trong lòng lập tức nguội lạnh, đang muốn quay lại quay đầu thì lại gặp thiếu bảo chủ.
“Linh nhi, muội gần đây đi đâu vậy, ta tìm muội đã lâu.”
“Ta... Ta có đi đâu đâu.” Khương Linh nhẹ nhàng cười cười: “Mọi người đều tới đây cho nên ta cũng đến, xem có thể giúp được một tay không.”
“Ta rất nhớ muội...”
Lần đầu tiên của thiếu bảo chủ là cho Khương Linh, hơn nữa còn là mới làm được một nửa, sau đó không có cơ hội nào.
Đang làm đến một nửa, có thể tưởng tượng được thiếu bảo chủ khó chịu đến mức nào.
Thiếu bảo chủ càng nhìn người trước mặt, trong đầu càng không thể khống chế, hình ảnh lúc trước hiện lên, hắn trong lòng khẽ động ôm lấy Khương Linh.
“Thiếu bảo chủ... có người đến...” Khương Linh chống cự lại hắn, nhưng vô dụng trước sức mạnh.
“Có người tới, ta sẽ nghe thấy.”
Khương Linh cứ ỡm ờ như vậy, bị thiếu bảo chủ kéo vào trong ngõ hẻm mà hôn, y phục bị kéo ra lộ ra đầu vai trắng nõn.
Trác công tử đuổi tới, chính là nhìn thấy hình ảnh vô cùng sống động như vậy.
Không biết có phải do lần trước Minh Thù đã nói để lại cho hắn di chứng, Trác công tử tiến lên đánh luôn một quyền.
Thiếu bảo chủ đột nhiên bị đánh, tất nhiên sẽ đánh trả lại, hai người cứ như vậy quay ra đánh nhau.
“Trác đại ca...” Khương Linh kinh hãi kêu: “Đừng đánh, mọi người đừng đánh nữa.”