Phủ minh chủ.
“Minh chủ, minh chủ có tin tức...” A Hổ hấp ta hấp tấp chạy vào sân, thấy Dung Ly cũng đang ở đây gật đầu với hắn, rồi chạy vọt tới trước mặt Minh Thù: “Nam nhân che mặt vừa mới xuất hiện ở hiệu thuốc tại Thành Đông.”
Minh Thù mở mắt ra nhìn a Hổ.
A Hổ lau mồ hôi trên trán: “Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy, lập tức trở về báo lại, bây giờ đang theo dõi hắn.”
Nam nhân che mặt... chính là sư huynh của giáo chủ Ma giáo.
Minh Thù không hành động gì, không có nghĩa là nàng không nhớ cái gì.
Việc xảy ra lần trước còn chưa có kết luận.
“Dẫn đường.”
“Minh chủ, ta...”
“Đợi ở nhà.”
Dung Ly đứng ở trong sân, nhìn theo Minh Thù và a Hổ rời đi, hắn nhìn xung quanh, trong sân này Minh Thù không cho mọi người đi vào, hắn lập tức trở về thay một bộ y phục, sau đó len lén chuồn ra khỏi phủ minh chủ.
Nhưng ra đường đã tìm không thấy tung tích Minh Thù đâu nữa.
Thành Đông... hiệu thuốc...
Dung Ly dựa theo hai manh mối này tìm được Thành Đông.
Thành Đông thuộc về khu vực phồn hoa, ở đây có những mấy hiệu thuốc, Dung Ly không biết Minh Thù ở chỗ nào chỉ có thể từ từ tìm.
“Điện hạ.”
Lối đi của Dung Ly bị người lạ chặn lại.
Hắn nhìn nam nhân đang chặn trước mình, chân mày cau lại, sau đó triển khai khẽ cúi đầu xuống bả vai cũng cúi thấp theo.
Trong nháy mắt biến thành một đứa bé bị bắt nạt đáng thương.
“Ngươi... Ngươi tìm ta làm gì?”
“Điện hạ, ngài còn nhớ nhiệm vụ của mình không?” Giọng nói nam nhân lạnh lùng, miệng gọi điện hạ nhưng thái độ lại không hề cung kính.
“Trước đây để ngài vào phủ, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng không có.”
“Các ngươi đâu có liên lạc với ta...” Dĩ nhiên không phải là bọn họ không liên hệ với hắn, mà là bị hắn giải quyết hết.
Hắn làm sao có thể truyền tin tức của vợ hắn đi được, ngây thơ!
“Cái gì?” Nam nhân kinh ngạc: “Tại sao lại không có ai liên lạc với ngài, chúng ta rất nhiều lần truyền tin đến cho ngài, nhưng ngài lại không hề hồi âm.”
“Ta... Ta không biết, ta không nhận được.” Bà nó, nếu không phải là đây là trên đường cái, ta giết chết tên khốn ngươi rồi.
Lại dám ăn nói như vậy với lão tử!
Lúc lão tử tung hoành, ngươi còn không biết đang ở nơi nào!
Nam nhân quan sát Dung Ly vài lần, ước đoán cũng hiểu hắn sẽ không nói dối.
Dù sao vị điện hạ này...
Chính là một người gặp cảnh khốn cùng làm gì có gan giấu giếm, cũng không biết phía trên vì sao lần này lại cần hắn đến...
Lẽ nào là vì bộ dạng hắn như vậy, dễ dàng khiến người ta tin tưởng?
Nam nhân lộ vẻ khó hiểu: “Chuyện này hạ quan sẽ điều tra rõ, bây giờ tình huống trong phủ minh chủ như thế nào?”
Dung Ly nói mò một trận, lừa được nam nhân kia.
Tình huống bên trong phủ minh chủ truyền ra ngoài cũng không ít, Dung Ly cũng không cần bịa ra nhiều lắm.
“Nếu minh chủ đã cùng bọn họ trở mặt, cũng đúng lúc...” Nam nhân dừng một chút: “Có điều nha đầu kia, thực sự lợi hại như trong tin đồn không?”
Dung Ly lắc đầu: “Ta không thể đến phía trước, thế nhưng mỗi lần có người tới hơn một nửa người của phủ minh chủ sẽ đi ra.”
Nam nhân tự động hiểu thành việc kia là nói quá lên, sự thật là kết quả của việc người trong phủ minh chủ liên thủ với nhau.
Nam nhân nhìn xung quanh: “Điện hạ theo ta tới đây một lát.”
Nam nhân dùng câu trần thuật, không phải có ý hỏi ý kiến Dung Ly.
Dung Ly cúi thấp đầu mắt trợn lên.
“Ừ.”
Nam nhân gật đầu mang theo Dung Ly đi sang bên kia.
Hắn đi tới nơi vắng vẻ, khóe miệng Dung Ly chậm rãi nhếch lên, tà khí xâm chiếm đáy mắt yên tĩnh.
“Bụp!”
Nam nhân phía trước thân thể cứng đờ, ngã về phía trước.
Dung Ly ném hòn đá trong tay xuống, đá vào trên thân nam nhân.
Lại dám làm bộ trước mặt lão tử!
Vợ cũng không biết đi đến chỗ nào rồi...
[Đinh! Trừ năm mươi điểm!]
Dung Ly: “...”
Ngươi lặp lại lần nữa xem?
[Đinh! Trừ năm mươi điểm!]
Dung Ly tức giận.
Dựa vào cái gì chứ! Ngươi không nói rõ ràng cho lão tử, lão tử hôm nay không để yên cho ngươi!
[Cửu thiếu, lần này cậu được thiết lập là người tuyệt đối không có khả năng giết người, cậu mượn đao giết người còn có thể châm trước, việc này... việc này cậu thực sự không thể trách ta.] Hệ thống lạnh run.
Dung Ly: “...”
Hắn ta vẫn còn chưa chết sao?
[Vẫn chưa chết, cậu còn đánh vỡ người thiết lập sẽ bị trừ điểm tích lũy.]
Dọa cho Dung Ly nhanh tới chém thêm hai đao.
Giải quyết thi thể xong, Dung Ly trở lại phía trên đường phố chính, lần này không cần đi tìm nàng, liếc mắt liền thấy Minh Thù đang động thủ với người nam nhân che mặt.
Hai người đang ở trên nóc nhà.
Phía dưới là người hầu của phủ minh chủ đi theo.
Đám ngu ngốc này, cũng không biết đi hỗ trợ sao?
Dung Ly nhìn người trên nóc nhà, mỗi lần thấy thân thể Minh Thù lắc lư, Dung Ly lại thấy rất lo lắng, ngã xuống thì phải làm sao.
Nam nhân che mặt bị lá cờ trong tay Minh Thù quấn lấy, vung xuống phía dưới, hắn từ không trung rơi xuống.
Nam nhân che mặt trong không trung xoay chuyển một trăm tám mươi độ, muốn giữ vững thân thể.
Một giây sau, cả người lại bị ném xuống đất.
Hắn đập xuống đất, thân thể uốn lượn chuyển sang tư thế quỳ một gối, hắn đưa tay sờ vào bên hông tay dính đầy máu.
Người nào đánh lén hắn?
Minh Thù từ nóc nhà nhảy xuống, vác cờ trên vai, lá cờ không gió mà bay, thiếu nữ tư thế soái khí lại tiêu sái giống như tướng quân trên chiến trường đang bày mưu tính kế.
Tướng quân mỉm cười, giọng nói chậm rãi vang lên: “Cần gì phải làm đại lễ như vậy, ngươi thua ta cũng không phải thiệt thòi gì.”
Nam nhân che mặt ngẩng đầu, có lẽ là để nhìn nàng.
Nhưng màu đen của chiếc mũ che mặt hắn, không nhìn thấy biểu cảm.
“Phi.”
Nam nhân che mặt phỉ nhổ một tiếng.
Lá cờ trong tay Minh Thù quay một vòng, cột cờ đánh về phía nam nhân che mặt, hất lên phía trên đánh bay chiếc mũ cùng chiếc khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn.
Cột cờ để trên ngực hắn, ấn lui về phía sau, hắn không còn sức lực cũng như biện pháp chống lại, cả người ngã trên mặt đất.
Minh Thù nhấc chân dẫm lên ngực hắn: “Ám khí lần trước là do ngươi phóng ra?”
Nam nhân che mặt âm thầm ra sức, nhưng sức đạp trên ngực hắn nặng như núi thái sơn.
Hắn thôi không phản kháng nữa, hừ một tiếng: “Vậy thì sao.”
“Người nào giật dây ngươi?”
Nam nhân che mặt tâm tình trong nháy mắt dừng lại: “Không ai giật dây ta, là ta muốn giết cái đám ra vẻ các ngươi.”
“Ngươi muốn giết chúng ta, tại sao không sử dụng kịch độc không thuốc nào chữa được?”
“...” Nam nhân che mặt một lát sau mới cắn răng: “Ta nghèo mua không nổi!”
“...”
Minh Thù nhặt cột cờ lên cùng với thân thể hắn bắt chuyện: “Ngươi gạt đứa trẻ ba tuổi sao? Người như ngươi mua không nổi, không biết trộm? Không biết cướp sao? Ngươi nói với ta nghèo mua không nổi, vậy ngươi làm sao có thể bán mạng cho hoàng thất, đầu óc ngươi có phải bị chó tha rồi không!”
Nam nhân che mặt bị đánh đến mức tức điên lên.
Nữ nhân này...
Lại đánh hắn như dạy dỗ trẻ con vậy.
Đau quá đi mất.
Cột cờ kia cứ thế đâm tới.
“Đủ rồi!”
Nam nhân che mặt bị đánh nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là có người bảo ta làm như vậy.”
“Người nào?”
“Không biết.”
Minh Thù suy nghĩ một chút: “Mục đích?”
“Ta cũng không biết, chúng ta chẳng qua làm theo yêu cầu.” Nam nhân che mặt cười nhạt.
Tác phong này... không giống với Lạc Yến.
Đồ thần kinh Lạc Yến kia chắc là tự mình ra trận...
Không!
Nàng cũng không hiểu rõ Lạc Yến.
Giống như việc nàng cũng không hiểu rõ Kỳ Ngự.