Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 736: Chương 736: Nhiếp ảnh gia (14)




Nửa giờ sau.

Phía sau lưng Ngụy Tự ướt sũng mồ hôi lạnh, gió lạnh thổi tới lạnh đến tận xương tủy.

Chu đạo diễn đang kiểm tra từng bức ảnh bên trong máy ảnh của cô chụp, đáng tiếc vẻ mặt của Chu đạo diễn rất thất vọng, không có một tấm ảnh nào so được với mấy tấm ảnh của Kỷ Cẩm trước đó, thậm chí có thể nói là sai lệch rất nhiều.

“Chú Chu, xin lỗi, cháu hồi hộp quá.” Ngụy Tự tìm cho mình một lý do.

“Vừa rồi chụp Kỷ Cẩm không phải phát huy rất tốt sao?” Chu Đạo thở dài, ngại là con gái của bạn, hắn cũng không tiện trách mắng.

Người trẻ tuổi trình độ vốn là không ổn định.

Dư Tiểu Hàn mặc trang phục cổ trang nửa ngày, kết quả cho biết là không thể dùng, cô cũng chỉ cười ôn hòa, đi theo trợ lý bên cạnh nghỉ ngơi.

Chu đạo diễn đang muốn trả lại máy ảnh cho Ngụy Tự lại bị người khác chặn lại, người kia giật nhẹ một cái, máy ảnh đã nằm trong tay mình.

“Chị Giang Kiều...” Ngụy Tự giật mình, muốn cướp máy ảnh về.

Minh Thù lùi lại phía sau tránh khỏi tay Ngụy Tự, nhanh chóng lật qua một lần: “Ngụy Tự, kỹ thuật của cô chênh lệch khá lớn.”

Trái tim Ngụy Tự đập loạn cả lên: “Tôi... tôi có lẽ không phát huy tốt được, chị Giang Kiều, trả máy ảnh lại cho tôi đi.”

“Đây là đúng là vấn đề không phát huy tốt sao?” Minh Thù cười, mang máy ảnh trả lại cho Ngụy Tự, lúc đi ngang qua cô nhẹ giọng nói một câu: “Đây hoàn toàn là hai phong cách!”

Ngụy Tự đứng hình tại chỗ, cô bỗng dưng nắm chắc máy ảnh.

Cô ta không thể nào biết biết bí mật của mình.

Cô ta tuyệt đối sẽ không biết bí mật của mình.

-

Minh Thù không mang máy ảnh tới, bảo đoàn làm phim tìm bừa một chiếc máy ảnh cho mình, đoàn phim cũng thấy mờ mịt, bọn họ ở đâu kiếm ra máy ảnh chuyên nghiệp.

Cuối cùng đoàn phim mượn máy ảnh của Tô Nam Phong.

Thói quen của người khác cùng mình chắc chắn khác nhau, Minh Thù cần điều chỉnh lại máy ảnh, Dư Tiểu Hàn cũng nghỉ ngơi được một lúc, Minh Thù gật đầu có thể bắt đầu rồi.

Trước khi bắt đầu cô còn hỏi Chu đạo diễn, xin một đống đồ ăn vặt.

Chu đạo diễn càng thấy mờ mịt, nhưng vẫn bảo Kỷ Cẩm cho người đi chuẩn bị.

Đợi Minh Thù xoa tay ăn một túi đồ ăn vặt, lúc này mới bảo Dư Tiểu Hàn đi tới điểm chụp ảnh.

Dư Tiểu Hàn mặc một bộ váy thần tiên, vốn rất đẹp mắt cộng thêm trang điểm trên khuôn mặt, trông càng giống như tiên nữ đến từ tiên giới.

Minh Thù dùng ống kính tìm cảm xúc, bất ngờ quay đầu hỏi Chu đạo diễn.

“Có đá khô không?”

“Đá khô không ăn được.” Chu đạo diễn không hiểu sao nói ra một câu như vậy.

Minh Thù: “...” Đạo diễn có phải đối với trẫm có hiểu lầm gì đó không?

Đá khô không ăn được, tất nhiên trẫm biết!

Đá khô là đạo cụ thường dùng, đoàn làm phim tất nhiên có, Minh Thù chỉ huy bọn họ bố trí, sương mù không thể quá nhiều, không thể che hết cánh hoa đào trên mặt đất.

Lúc này Dư Tiểu Hàn đứng ở trong sương mù, gương mặt không hiểu sao nhìn hơi mờ nhạt, cảm thấy nhìn không rõ, càng khiến người ta tập trung nhìn vào.

“Được rồi được rồi, một lúc nữa khi nào tôi bảo quạt thì quạt.” Minh Thù nói với mấy người điều khiển quạt nhỏ ở phía xa.

Nhân viên công tác giơ tay ra dấu ok.

Những người còn lại đều thấy mờ mịt, không biết Minh Thù muốn tạo cảm giác gì.

“Dư tiểu thư, chuẩn bị xong chưa?”

Dư Tiểu Hàn gật đầu: “Có thể chụp.”

“Tranh thủ một lần là đạt.” Minh Thù nói: “Đến đây, chuẩn bị.”

Dư Tiểu Hàn xoay người đi ra một khoảng cách xa đứng vững, sương mù quấn quanh váy phía chân cô.

Minh Thù ý bảo Dư Tiểu Hàn đi về phía trước.

Cô gái thướt tha từ trong sương mù đi tới, khuôn mặt mờ ảo dần trở nên rõ ràng, trong vẻ mặt ngây thơ mang theo vài phần hiếu kỳ.

Những người vây xem không tự chủ được ngừng thở, dường như sợ làm cô giật mình.

“Quạt.”

Gió thổi sương mù cùng váy của cô gái bay bay, hoa đào trên mặt đất cũng theo gió bay lên.

Đợi Dư Tiểu Hàn đến gần, Minh Thù dừng chụp hình, cô nhìn máy ảnh, một lát sau nói: “Thêm một lần nữa!”

Chụp ảnh NG (*) đối với Dư Tiểu Hàn mà nói rất bình thường, cho nên cô rất nhanh trở lại vị trí lúc trước, tất cả chuẩn bị thật tốt.

Minh Thù một lần nữa kêu bắt đầu.

Tất cả mọi người nhìn Minh Thù, cô không giống các nhiếp ảnh gia khác, chụp rất nhiều ảnh, từ bắt đầu đến lúc kết thúc, âm thanh máy ảnh vang lên không quá mấy lần.

Lần thứ ba...

“Được rồi.”

Minh Thù nhét máy ảnh vào tay người đứng bên cạnh.

Chu đạo diễn nhanh chóng cầm lấy máy ảnh.

Gió nhẹ thổi qua, sương mù chầm chậm từ phía sau bay tới, trên trời những cánh hoa rơi rụng, cô gái mờ ảo đi ra từ trong sương mù dần dần hiện lên rõ ràng.

Có một cảm giác vén sương mù để thấy rõ mặt người.

Sương mù tan đi rất tự nhiên, như là thời gian bỗng nhiên trôi nhanh, sương mù đã tan đi nhưng người lại dừng lại ở đó.

Những hình ảnh bên trong máy ảnh còn chưa có những hiệu ứng làm đẹp, càng chưa nói đến việc sau còn khâu hậu kỳ chỉnh sửa, thế nhưng như vậy đạo diễn đã rất hài lòng.

“Cô Giang Kiều...” Chu đạo diễn cảm thấy những tấm ảnh quảng cáo này mà đưa ra ngoài, giai đoạn này hắn trong giới quảng cáo sẽ rất nổi danh.

“Tới lượt tôi!” Kỷ Cẩm ngắt lời Chu đạo diễn, hắn có chút khiêu khích nhìn Minh Thù: “Chu đạo diễn, tôi không có thời gian.”

Lời nói của Chu đạo diễn bị chặn lại trong cổ họng: “Giang Kiều, cô có thể chụp cho Kỷ Cẩm không?”

Minh Thù liếc nhìn Kỷ Cẩm: “Hắn?”

Giọng điệu có vẻ kỳ lạ, vừa nghe cũng biết sẽ có việc gì xảy ra.

Kỷ Cẩm giật mình, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Quả nhiên, Minh Thù từ chối vô cùng thẳng thắn: “Không chụp.”

Chu đạo diễn trợn tròn mắt: “Giang Kiều, cô không phải đã nói, tiểu Tự chụp thì cô sẽ chụp sao?”

“Ừ, tôi chụp xong rồi.” Minh Thù nở nụ cười ngây thơ vô tội, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ông cũng không nói tôi phải chụp hai người.”

Chu đạo diễn: “...”

Minh Thù dọn dẹp đồ ăn vặt, cầm theo đi ra ngoài.

Chu đạo diễn đuổi theo Minh Thù: “Giang Kiều, cô suy nghĩ thêm một chút, giá cả chúng ta có thể thương lượng.”

Minh Thù lắc đầu: “Vấn đề không phải là tiền.”

Chu đạo diễn hỏi: “Vậy vấn đề là gì?”

Minh Thù liếc mắt, mỉm cười: “Không có vấn đề gì, chỉ là tôi không muốn chụp cho Kỷ Cẩm mà thôi.”

Buồn cười, nếu trẫm chụp ảnh cho hắn, ai cho trẫm giá trị thù hận!

Minh Thù cố ý nói thật to, để cho Kỷ Cẩm có thể nghe thấy.

Từ chối minh tinh nổi tiếng... Kỷ Cẩm cũng được xem là minh tinh rồi đi?

Nếu hắn không được tính là minh tinh nổi tiếng, Hài Hòa Hiệu hơn phân nửa cũng bỏ đi rồi.

Chu đạo diễn: “...”

Hắn nhìn về phía Kỷ Cẩm, anh ta đến cùng đắc tội với cô ta ở chỗ nào?

Sắc mặt Kỷ Cẩm lúc này không tốt đang muốn bộc phát, có tư thế muốn tìm Minh Thù nói lý, người quản lý đề phòng rắc rối có thể xuất hiện ngăn cản ở phía trước.

Người như Kỷ Cẩm nếu không ngăn hắn, hắn có thể đâm thủng cả trời cho ngươi xem.

“Anh ngăn tôi làm gì? Tôi muốn cho cô ta đẹp mặt!” Kỷ Cẩm nghiến răng nghiến lợi.

Người quản lý nâng trán: “Làm sao cho cô ta đẹp mặt? Cô ta cũng không phải người trong giới giải trí, kể cả anh có dùng sự ảnh hưởng của mình để không cho cô ta tiếp nhận công việc được, nhưng cô ta có thể gửi bản thảo nặc danh, anh có thể ngăn được không? Anh định phái người ngày ngày trông chừng cô ta sao?”

Đây cũng tính là việc tương đối dễ dàng cho các nhiếp ảnh gia, có rất nhiều giải thi đấu, đều cho phép nặc danh dự thi, Kỷ Cẩm còn có thể vùi giập người ta sao?

“Vì sao không được!”

Kỷ Cẩm dựa vào lý lẽ nói với người quản lý, cố gắng thuyết phục người quản lý, nhường cho mình đi qua chỗ Minh Thù nói lý.

Chu đạo diễn lúc này tay cầm máy ảnh, lòng đang rỉ máu ở đây chỉ có mỗi hình nữ chính, hắn làm sao dám đẩy ảnh lên?

Những người có mặt hiện tại cũng đang cảm thấy ngơ ngác, hiếu kỳ muốn biết những tấm ảnh Minh Thù chụp đẹp thế nào mà khiến cho Chu đạo diễn có bộ dạng như vậy.

***

(*) NG: no good, có nghĩa là những cảnh quay bị hỏng, không đạt chất lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.