Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 737: Chương 737: Nhiếp ảnh gia (15)




Minh Thù phát hiện Ngụy Tự đang len lén theo dõi mình, có lẽ là vì cô nói câu nói kia, khiến cô ta bắt đầu lo lắng, lo lắng bí mật của mình bị phát hiện.

Nhưng cô ta lại không xác định được Minh Thù biết hay không, cho nên chỉ có thể theo dõi cô, cố gắng tìm được một lý do để cho mình yên tâm.

Minh Thù vốn là định lại đánh Ngụy Tự một trận, có điều trên đường tất cả đều là du khách. Minh Thù chỉ có thể từ bỏ ý định này, đi ăn cháo đào hoa sau đó trở về khách sạn.

Người ở khách sạn rất đông, Ngụy Tự không dám tiếp tục đi theo.

Lúc muộn, đoàn phim bên kia mới kết thúc công việc, nhân viên công tác lục tục trở lại khách sạn, đoàn phim có nhiều người, cũng khó trách khách sạn bên này khó đặt trước.

“Reng reng.”

Chuông phòng có người ấn kêu vang.

Minh Thù mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có một người bịt kín như chiếc bánh chưng lúc trước, nheo mắt: “Làm gì?”

“Để cho tôi đi vào!” Kỷ Cẩm sợ bị người khác nhìn thấy, giọng nói rất nhỏ.

“Tôi với anh không quen biết, có vấn đề gì nói ở đây đi, anh không muốn bị ném ra một lần nữa chứ?”

“Cô...” Nhắc đến việc này, trong ngực Kỷ Cẩm như có đám lửa cháy hừng hực.

Bộ ngực hắn phập phồng hai cái, đảo mắt nhìn quanh hành lang: “Vì sao cô không chịu chụp hình cho tôi?”

“Không muốn chụp thôi, chả có lý do gì cả.”

“Sao có thể không có lý do gì.” Kỷ Cẩm không tin: “Có phải cô muốn dùng cách này để gây chú ý với tôi không?”

Thủ đoạn muốn tiến nên lùi, hắn gặp cũng nhiều.

“...” Đồ ngốc này đến cùng là hiểu lầm cô thành gì rồi? Vì sao trong đầu lại nghĩ ra tiết mục như vậy?

“Tôi cho cô biết, tôi sẽ không rơi vào bẫy của cô đâu.” Kỷ Cẩm lạnh lùng nói.

“Ồ, nói xong rồi? Nói xong rồi thì mời về cho.” Đồ ăn vặt vẫn chờ trẫm yêu thương, tại sao phải ở đây nghe cái đồ ngốc này ảo tưởng.

Minh Thù làm bộ phải đóng cửa, Kỷ Cẩm lại dùng toàn bộ thân thể áp ở trên cửa: “Giang Kiều, cô rốt cuộc là có chụp ảnh cho tôi không?”

Hắn vừa rồi đã xem qua ảnh của Dư Tiểu Hàn và ảnh của mình, hoàn toàn chính là hai đẳng cấp khác nhau, Dư Tiểu Hàn thân phận còn kém hơn hắn, nếu như Chu đạo diễn thực sự tung những tấm ảnh kia ra, hắn biết đặt mặt mũi đi đâu cơ chứ?

Trọng điểm là...

“Anh không phải nói sẽ không bỏ qua cho tôi sao? Tôi không chụp đấy, anh đi đi!” Minh Thù phất tay: “Nếu anh không đi tôi gọi mọi người tới.”

“Cô muốn như thế nào mới đồng ý chụp cho tôi?”

Minh Thù buông lỏng cánh tay, Kỷ Cẩm theo đà đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

Minh Thù lại thừa cơ hội đi ra ngoài, đứng ở cửa lớn giọng kêu: “Đây không phải là Kỷ Cẩm sao, Kỷ Cẩm ở đây này, mau đến đây đi!”

Tại thời điểm này, phần lớn du khách đã trở lại.

Trước đó có tin tức Kỷ Cẩm đang ở Đào Hoa cốc, nhiều người hâm mộ đều muốn tình cờ gặp được, Minh Thù vừa kêu lên lập tức xuất hiện mấy cô gái.

Các cô hét lên chói tai có thể sánh bằng uy lực Minh Thù gây ra.

Kỷ Cẩm đầu óc tê rần, hung dữ trợn mắt nhìn Minh Thù đứng dậy bỏ chạy.

Kỷ Cẩm xuất hiện, toàn bộ khách sạn đều ầm ĩ cả lên, bảo vệ khách sạn thật vất vả mới khuyên mọi người trở về phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy người hâm mộ cố gắng tìm kiếm Kỷ Cẩm.

Người hâm mộ điên cuồng lên, không có gì bọn họ không làm được chỉ có những việc mà chúng ta nghĩ không ra.

Kỷ Cẩm chật vật ngồi trong xe, ngay cả khách sạn cũng không dám trở về, hắn đáng lẽ phải đi từ lúc xế chiều hôm nay nhưng vì Minh Thù, hắn bây giờ còn chưa đi.

“Tôi đã bảo anh đừng trêu chọc cô ta.” Người đại diện thở dài: “Cô gái kia vừa nhìn thì đã biết không phải là dạng dễ chọc vào.”

“Tôi còn chưa xong với cô ta đâu!”

Kỷ Cẩm nhẫn nhịn nửa ngày, cũng chỉ có thể nói ra vài từ như vậy.

“...” Luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện lớn.

-

Ở nhà hàng, mọi người đang tụ tập lại một chỗ ăn cơm, thảo luận những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

“Kỷ Cẩm nói là ảnh của tạp chí Tân Ngữ là do Giang Kiều chụp, không biết là thật hay giả, còn lúc chụp ảnh chiều nay nữa, rốt cuộc là đẹp đến thế nào mới khiến cho Chu đạo diễn lại nói chuyện với cô ta như vậy?” Một cô gái đội mũ kỳ lạ nói.

“Ảnh chụp trên tạp chí Tân Ngữ, tôi xem qua rồi dù Giang Kiều bản lĩnh có lớn, cũng không thể lớn như vậy chứ?” Có người hoài nghi.

“Nhưng Kỷ Cẩm sẽ không nói dối! Hơn nữa anh ta lại không biết Giang Kiều.”

Hà Như cười nói: “Tô Nam Phong không tới sao? Để cậu ta đưa máy ảnh cho chúng ta xem là biết ngay mà.”

Cô biết Giang Kiều có bản lĩnh, nhưng không nghĩ đến bây giờ cô ta đã có bản lĩnh lớn đến như vậy.

Thế nhưng mọi người cũng không thấy Tô Nam Phong.

“Giang Kiều thật là lợi hại, chúng ta ở đây ai có thể so sánh được với người ta cơ chứ.” Có người chua chát nói: “Mọi người xem xem, cô ta cho tới bây giờ, cũng đâu có nói chuyện nhiều với chúng ta? Cô ta chính là khinh thường chúng ta.”

“Lợi hại thì sao, cũng là người không có tiền, xem những thứ cô ta mặc trên người kìa, hàng vỉa hè!” Cô gái đội mũ cười lạnh.

Mọi người đều không nói gì.

Tài năng và tiền tài đôi khi không thể ngang bằng nhau.

“Học trưởng, cậu có thể chụp được những tấm ảnh được đăng ở tạp chí Tân Ngữ không?” Đang lúc mọi người im lặng, có một người hỏi Tiết Hàng.

Tiết Hàng lắc đầu.

Ảnh như vậy, hắn cho rằng chỉ có những người đứng đầu giới chụp ảnh mới có thể chụp được.

Không ngờ là... cô ấy chụp.

Có người hoài nghi, có người đố kỵ, cũng có người thở dài.

Bữa cơm này ăn không thoải mái.

-

Chu đạo diễn ngày hôm sau tìm đến Minh Thù, tiếp tục bàn về việc chụp ảnh quảng cáo, Minh Thù cũng rất dễ nói chuyện, ngoại trừ Kỷ Cẩm, người khác cô đều có thể chụp.

Đây được coi là dễ nói chuyện sao!

Chuyện này khiến Chu đạo diễn thấy buồn muốn chết.

Kỷ Cẩm đó là nam chính thứ hai, ảnh quảng cáo lại không có hắn... cái này không phải là để cho người ta nói xấu sao?

Hơn nữa Kỷ Cẩm có thể đồng ý không?

Thế nhưng những bức ảnh kia...

Dù Chu đạo diễn nói như thế nào, Minh Thù đều là một mực chắc chắn, trừ Kỷ Cẩm, những người khác đều có thể.

Sau đó Chu đạo diễn không biết từ đâu nghe được cô và Ôn Hạ Thanh có quan hệ không tệ, lại không biết liên hệ với ai, thuyết phục được Ôn Hạ Thanh gọi điện thoại tới nói giúp.

Cách nói chuyện của Ôn Hạ Thanh khá uyển chuyển, ý tứ cơ bản chính là Kỷ Cẩm là vua màn ảnh nhưng lòng dạ hẹp hòi, tốt nhất không nên đắc tội, ai cũng không biết hắn sẽ làm ra việc gì.

Minh Thù lại không sợ hắn, không muốn đáp ứng.

Nhưng Ôn Hạ Thanh nói trở về sẽ mời cô ăn cơm, để giúp cô giải quyết việc này.

Minh Thù cảm giác mình không thể dao động, nhưng người dùng đồ ăn để dụ dỗ cô không phải là Kỷ Cẩm, mà là Ôn Hạ Thanh.

Minh Thù đắng đo một lúc, cuối cùng đồng ý.

Vì đồ ăn vặt!

Thả đối tượng giá trị thù hận một lần.

Trước mắt đồ ăn vặt mới là thuộc về mình.

Việc Hài Hòa Hiệu hứa hẹn bánh nướng lớn còn cần phải nghiên cứu thêm.

Hài Hòa Hiệu có hài hòa hay không cũng còn chờ nghiên cứu.

Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Chu đạo diễn nghe nói Minh Thù đồng ý rồi, sướng đến phát điên, đừng nói Minh Thù muốn ăn đồ ăn vặt, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, hắn đều có thể thỏa mãn.

Vì Kỷ Cẩm còn có những việc khác, đã rời đi cho nên Minh Thù còn phải ở lại Đào Hoa cốc vài ngày.

Thời gian của bọn Tiết Hàng đã xong, Tô Nam Phong và Ngụy Tự thừa dịp cuối tuần nghỉ làm qua bên Tân Ngữ, để thứ hai đi làm luôn, bọn họ cũng phải rời đi.

Tô Nam Phong trước khi rời đi tìm Minh Thù một lần.

Hỏi cô có thể cho hắn những tấm ảnh được chụp trong máy ảnh của mình được hay không.

Minh Thù ăn mấy bát cháo đào hoa, rồi đem phim ra bán.

Ngay trước khi họ rời đi nửa giờ, đột nhiên xảy biến cố.

Hình như có người bị Minh Thù đánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.