Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 741: Chương 741: Nhiếp ảnh gia (19)




Bên ngoài đang náo loạn cả lên, còn Minh Thù thì vẫn đang chuẩn bị cho cuộc thi nhiếp ảnh.

Hiện giờ đang là lúc Kỷ Cẩm dính vào một mớ rắc rối, chả liên quan gì đến cô cả, mọi người muốn tìm cô cũng không tìm được cho nên cô có vẻ nhàn nhã lắm.

Cuộc thi năm nay, chỉ có ba loại hình chụp ảnh là cuộc sống con người, phong cảnh và nhân vật.

Cuộc sống con người: Cuộc sống, phong tục, đường phố.

Hạng mục phong cảnh: Phong cảnh tự nhiên, kiến trúc và ảnh chụp đêm.

Hạng mục nhân vật: Trẻ em, lữ hành, thời thượng.

Các hạng mục của năm ngoài rất nhiều còn năm nay chỉ có ba.

Có thể tham gia cả ba loại hình.

Nhưng mỗi hạng mục không được có ít hơn hai tác phẩm, mỗi hạng mục nhỏ lại không được ít hơn mười bức ảnh, và mỗi tác phẩm không được phép lặp lại.

Nói một cách chính xác hơn là tham gia mỗi một hạng mục của cuộc thi, cần hai mươi bức ảnh.

Cả ba hạng mục đều tham gia thì cần đến sáu mươi bức ảnh.

Và mỗi hạng mục nhỏ đều cần phải có một chủ đề đột phá.

Ngụy Tự lợi dụng việc thời hạn tham gia dài, đã chụp trước rất nhiều tác phẩm nhân vật mà nguyên chủ sẽ chụp trong tương lai

Không rõ một người thăm hỏi ân cần như Ngụy Tự liệu có đến chụp cô nữa không.

-

Minh Thù chọn được một người từ trong các trợ lý của Ôn Hạ Thanh, có lẽ vì xem xét thấy máy móc khá nặng nên những người gửi qua đều là trợ lý nam, Minh Thù chọn được một cậu tính tình rất hay xấu hổ.

Nói với Minh Thù một câu thôi cũng bị đỏ mặt mất một lúc, cuối cùng Minh Thù chỉ còn cách không để cho cậu ta nói chuyện nữa, cô nói gì thì cậu ta cứ như thế mà làm là được.

Việc Minh Thù cần cậu ta làm cũng không nhiều, lúc không có việc gì cậu ta luôn ở trong trạng thái khép mình lại.

Cuối tuần Minh Thù có việc ở Tân Ngữ, cô dẫn theo cậu trợ lý cùng lên tầng mười sáu, một nhóm những người mẫu đang đứng quay lại nói chuyện.

Có một nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh, Minh Thù thấy bộ dạng có phần giống Tô Nam Phong.

Đến khi nhiếp ảnh gia hô nghỉ, anh ta quay người lại thì quả đúng là Tô Nam Phong.

“Chị.” Tô Nam Phong nhìn Minh Thù, khẽ gật đầu chào: “Giám đốc Thượng nói lát nữa chị cần dùng phòng này để chụp, bên em sắp xong ngay đây.”

“Cậu có biết hôm nay chị chụp ai không?” Minh Thù nhíu mày nhìn cậu ta.

Tô Nam Phong lắc đầu.

“Dư Tiểu Hàn.”

Tô Nam Phong như bị đóng băng mãi đến khi Ngụy Tự tiến đến, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này: “Chị Giang Kiều, sao chị lại đến đây?”

“Có chào đón chị không?” Minh Thù cười mỉm: “Chị nhớ em lắm đấy.”

Ngụy Tự cảm thấy khắp người đều nổi da gà.

Cô ta chẳng nhớ cô một chút nào cả.

Nhớ lại lần gặp ở Đào Hoa cốc, trong lòng lại nổi lên cơn giận dữ không biết chia sẻ cùng ai.

Ngụy Tự cố cử động đôi môi cứng ngắc, vội bước tới chỗ Tô Nam Phong: “Nam Phong, Giám đốc Thượng muốn cậu chụp xong ghé qua chỗ ông ấy.”

“Lát nữa tôi sẽ qua ngay.” Tô Nam Phong nói.

Có lẽ Ngụy Tự không muốn ở chung với Minh Thù, nhưng lại sợ Minh Thù và Tô Nam Phong sẽ cùng nhau làm gì đó, nên đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

“Ngụy Tự, cô ra đây một lát.” Bên ngoài có người gọi cô ta, cô ta đành vừa đi vừa thấp thỏm ngoái đầu nhìn lại.

Tô Nam Phong nói: “Chị, không biết lát nữa em có thể quan sát học hỏi chị một chút không?”

Minh Thù bảo trợ lý bỏ đồ đạc xuống trước. Minh Thù cười chọc ghẹo: “Quan sát tôi hay là quan sát Dư Tiểu Hàn hả?”

Tô Nam Phong ngượng ngùng: “Chị…”

Có lẽ do không ngờ Minh Thù sẽ bất ngờ hỏi như thế, lần trước cậu ta gặp gỡ Dư Tiểu Hàn đến một câu cũng chưa kịp nói.

“Muốn ở lại cũng được, mua cho tôi chút đồ ăn đi, tôi dễ bị mua chuộc lắm đấy.”

Chẳng hiểu sao Tô Nam Phong lại thấy buồn cười, nhưng chỉ một trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là lại trở lại bình thường: “Chị, chị thích ăn uống như thế thật giống Tiểu Hàn.”

“Hả.” Minh Thù bắt đầu thấy thú vị, mắt lấp la lấp lánh: “Cô ấy biết nấu cơm không?”

Tô Nam Phong suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Minh Thù xua tay: “Mau đi mua đi.”

Nữ chính không biết nấu ăn, không cần.

Tô Nam phong: “…” Một giây trước còn có vẻ rất hứng thú, sao một giây sau đã tỏ vẻ ghét bỏ rồi nhỉ?

Tô Nam Phong bảo trợ lý của mình chạy đi mua, còn đặc biệt bảo cậu ta mua hai loại mà ngày trước Dư Tiểu Hàn thích ăn.

Việc bên Tô Nam Phong nhanh chóng hoàn thành, các nhân viên bắt đầu bố trí lại cảnh quan để lát nữa sử dụng, Minh Thù và Tô Nam Phong thì ngồi trên sô pha bên cạnh.

Trợ lý đem đồ đã mua tới, Tô Nam Phong chọn ra vài món, còn lại đưa hết cho Minh Thù.

Tô Nam Phong nhìn Minh Thù bóc vỏ một hộp bánh kem, trước tiên ăn phần sô cô la trước rồi mới ăn phần bánh.

Đột nhiên cậu ta nói: “Em và Tiểu Hàn đã quen nhau từ hồi cấp hai, từ hồi cấp hai cô ấy đã rất xinh đẹp rồi, thành tích cũng rất tốt là đối tượng bàn tán của đám con trai trong lớp.”

Nghiệt duyên giữa Tô Nam Phong và Dư Tiểu Hàn, à mà không duyên phận, bắt đầu từ một ngày hội thể thao cấp hai.

Dư Tiểu Hàn bị người ta hãm hại, tham gia chạy một ngàn năm trăm mét, khi sắp kết thúc đột nhiên bị ngất xỉu.

Giáo viên chỉ đích danh Tô Nam Phong cõng Dư Tiểu Hàn vào phòng y tế

Thế là hai người quen nhau, sau này phát hiện ra hai người có nhiều điểm chung thế là càng ngày càng thân thiết.

“Nếu như chuyện đó không xảy ra, có lẽ em và cô ấy sẽ học chung một trường đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn…” Nói đến đoạn cuối đột nhiên giọng của Tô Nam Phong trở nên lí nhí.

Thế nên chuyện mà cậu ta nói là chuyện gì Minh Thù cũng không rõ.

Nhưng chiếu theo phương hướng cẩu huyết của kịch bản, hơn phân nửa chắc là hiểu lầm.

“Xin lỗi chị, em nói hơi nhiều.” Bản thân cậu ta cũng thấy kinh ngạc, mình lại đi kể lể cho cô nhiều đến vậy.

Minh Thù mỉm cười cong chân mày: “Không sao, dù sao tôi cũng không nghe.”

Tô Nam Phong: “…”

Lúc mới lên đại học, cậu ta có nghe nói đến tên Giang Kiều, khi đó cô vẫn chưa tốt nghiệp, trong trường cô và tiểu Hàn giống nhau đều là những nhân vật được chú ý.

Khi còn đi học cậu không có cơ hội tiếp xúc, chỉ biết tài chụp ảnh của cô rất lợi hại.

Ai trong khoa nhiếp ảnh nhắc đến cô cũng đều có vẻ rất sùng bái.

Sau này cô tốt nghiệp rồi, mọi người cũng ít nhắc đến tên cô hơn.

Cậu ta tưởng rằng cô là một người rất khó gần, nhưng mấy lần tiếp xúc tuy rằng lời nói của cô có lúc hơi làm người ta khó xử, nhưng đôi khi cũng làm người ta cảm thấy thân thiết.

Cậu ta nhớ lại một câu nói, người lúc nào cũng xù lông nhím, trong lòng cũng nở một đóa hoa yếu ớt.

Dư Tiểu Hàn bước vào cùng với Ngụy Tự, so với lần gặp mặt hơn hai tháng trước Dư Tiểu Hàn có vẻ tiều tụy hơn nhiều, trông không được tươi tỉnh cho lắm.

Tô Nam Phong vội đứng dậy, làm Minh Thù giật mình ôm chặt túi đồ ăn.

Làm một hành động khoa trương như thế.

Tô Nam phóng đứng dậy cũng cảm thấy hơi đường đột, lại vội ngồi xuống.

Minh Thù: “…”

Nam chính này muốn dọa trẫm sợ chết khiếp để cướp đồ ăn của trẫm sao?

Ngụy Tự chú ý đến động tác của Tô Nam Phong, nhưng Dư Tiểu Hàn thì không để ý, vừa vào cô đã cùng nhân viên đến phòng trang điểm ngay.

“Nam Phong, bọn tôi chụp xong rồi, giám đốc đang đợi cậu đấy.” Không thể để cho Tô Nam Phong và Dư Tiểu Hàn ở cùng nhau được.

“Cô nói với giám đốc là tôi đang bận, lát nữa sẽ qua.” Tô Nam Phong khó chịu nói.

“Nhưng…” Ngụy Tự liếc Giang Kiều một cái, cắn môi: “Tôi không dám nói với giám đốc Thượng, ông ấy nổi giận đáng sợ lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.